Sáng hôm sau, ngài thanh tra cầm một tờ báo và xông thẳng vào phòng mà Derek Lecter đang ngồi.
- Ông đã làm gì? – Ngài thanh tra nói và ném thẳng tờ báo xuống bàn trước mặt của Derek. – Toàn bộ người dân của làng Machines bị lây nhiễm virut, nghi ngờ có kẻ phát tán virut trong nguồn nước. Chính ông đã làm điều đó. Đêm hôm đó, ông đột ngột bỏ nhà đi chính là đến làng Machines để phát tán.
Derek cầm tờ báo lên rồi thản nhiên nói:
- Bằng chứng! Ông có bằng chứng gì không?
Ngài thanh tra giở một tập hồ sơ lên và nói:
- Tôi đã điều tra về ông rồi. Ông vốn là con của một bác sĩ nổi tiếng. Hồi nhỏ gia đình ông đi du lịch trên du thuyền nhưng vô tình gặp tai nạn. Gia đình ông chết hết chỉ còn lại ông và em trai mình trôi dạt vào bờ. Hai người lang thang đến ngôi làng Machines. Tại đây, hai người đã ăn trộm chó của một ngôi nhà, bị phát hiện rồi bị cả dân làng đuổi đánh. Trong lúc hỗn loạn, họ đã giết chết em trai ông. Sau đó, ông được đưa về sở cảnh sát địa phương và được em của bố ông, tức là chú của ông tìm đến và xác nhận rồi đưa về. Nhưng tất cả những người dân ở đó có tới hơn trăm người, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã giết chết em trai ông nên tất cả đều được tha. Nhưng từ đó ông ôm hận trong lòng rồi sau này khi trở thành nhà bác học, tìm được ra mẫu virut đó ông đã nghĩ cách để giết chết cả ngôi làng đó.
Nói đoạn, ngài thanh tra chỉ vào mặt hắn và nói:
- Ông sẽ bị tù mọt gông!
Trái ngược với thái độ của ngài thanh tra, Derek Lecter vẫn bình thản. Ông ta lấy tờ báo gấp thành hình một chiếc thuyền và nói:
- Ông đã nghe câu này bao giờ chưa, ngài thanh tra?
- ...
- "Luật pháp không xử tội số đông!"
- ...
- Cũng như vụ án này vậy! Ông bắt Eric Wenger vì hắn giết người, bắt giữ tôi vì tôi đã phát tán virut nhưng chúng tôi chỉ là số ít, giả sử chúng tôi là số nhiều thì sao. Giả sử 100 người cùng vây lại hội đồng một thằng bé thì sao? Trong trường hợp đó, ngài sẽ xử lý như thế nào? Sẽ xử tội cả 100 người đó hay tìm ra một kẻ để chết thay.
Nói đến đây, thanh âm của Derek bỗng trở nên thay đổi:
- Tôi vẫn còn nhớ buổi tối hôm đó. Chúng tôi đã vào một ngôi nhà, chúng tôi bị phát hiện và chúng tôi bị đuổi bắt. Lúc đầu chỉ có hộ gia đình đó, về sau mấy hộ lân cận cũng đuổi theo, cả mấy thằng trẻ trâu chẳng biết cái gì cũng nhảy vào hùa theo. Tôi vốn nghe nói là dân ở vùng đấy nó manh động lắm, ai ngờ nó đúng thật. Chúng tôi chạy trước, chạy sau, không có đường chạy, chúng tôi đành ôm nhau cho đến khi có kẻ gỡ hai chúng tôi ra. Tôi cầu xin bọn họ nhưng chẳng có ai nghe, chỉ đổi lại là những tiếng chửi bởi: "Đánh nó đi! Đánh nó đi!", "Mẹ nói, dám trộm chó à!", "Giết nói đi! Luật pháp không xử tội số đông đâu!" "A... a... a..."
Derek kêu lên một tiếng rồi kể tiếp:
- Tôi bất lực nằm dưới đất cho bọn họ đấm đá như một con chó. Dưới con mắt của một đứa trẻ tôi đã nghĩ đó chính là ngày tận thế. Tôi khóc ầm lên "A... a... a...", nhưng tôi không chết mà là em trai tôi...
- ...
- Em trai tôi đã chết... – Derek Lecter lẩm bẩm – Tôi ôm lấy xác nó và nhìn tất cả những kẻ xung quanh bằng ánh mắt đầy thù hận... đầy thù hận...
Derek phải dừng lại lấy hơi để nói tiếp:
- Có vài thằng định nhảy vào đánh tiếp nhưng không dám. Mọi chuyện chỉ dừng lại khi cảnh sát đến...
- ...
- Nhưng cũng nhờ vụ ầm ĩ đó mà tôi gặp lại được người thân của mình. Trong những năm tiếp theo, tôi luôn gặp ác mộng. Những hình ảnh đêm hôm đó đã in sâu vào trong đầu tôi. Tôi muốn quên nhưng không quên được.
Nói đoạn, ông ta thét lên:
- Tất cả bọn chúng đã giết người! Nhưng cảnh sát lại không bắt. Vì bọn chúng có cả trăm người, cũng không thể tìm ra ai là kẻ đã giết em tôi trong cái đống hỗn độn ấy. Và vì "luật pháp không xử tội số đông" nên bọn chúng đã thoát...
- ...
- Từ ngày hôm dó, tôi đã quyết đinh, tất cả bọn chúng PHẢI CHẾT... PHẢI CHẾT... PHẢI CHẾT...
Vừa nói ông ta vừa xé tờ báo trước mặt mình thành nhiều mảnh. Ông ta lặp đi lặp lại từ "phải chết..." mỗi từ "phải chết..." như vậy ông ta lại xé tờ báo thành những mẩu nhỏ hơn... Cuối cùng không còn gì để xé nữa ông ta thét lên "A... a... a..." như để giải tỏa rồi nhìn thẳng vào ngài thanh tra.
Ngài thanh tra kinh hãi nói:
- Eric Wenger nói đúng! Ông điên thật rồi!
Tóc tai bù xù, nước mắt chảy xuống, miệng nuốt nước bọt rồi Derek mỉm cười nói:
- Ông có biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp thep không?
- ...
- Để tôi nói cho ông biết nhé! Ngay từ hôm nay, chính phủ sẽ cho người điều chế thuốc giải nhưng không được. Số lượng người nhiễm ngày một lan nhanh, không có cách nào kiểm soát được. Cuối cùng chính phủ đành phải ra hạ sách cuối cùng đó là phong tỏa cái làng ấy để cho họ tự sinh tự diệt, quyết không để bọn họ đem mầm bệnh ra ngoài.
Ngài thanh tra có phần run sợ nói:
- Sẽ không có chuyện đó đâu!
Derek Lecter mỉm cười nói:
- "Luật pháp không xử tội số đông", ông cảnh sát ạ! Hai người so với 100 người thì 100 chiến thắng và chẳng có ai bị xử tội hết nhưng cả cái làng đó với cả cái quốc gia này thì sao? Liệu lúc đó người dân có còn quan tâm đến vấn đề nhân đạo hay đạo đức nữa không?
- ...
- Để tôi phỏng đoán nhé! Lúc đầu mới ra quyết định này người ta sẽ bàn luận đủ kiểu về vấn đề pháp luật, đạo đức rồi có nên làm thế hay không? Nhưng rồi cuối cùng họ sẽ chấp nhận như vậy thôi. Dịch bệnh tuy lan nhanh nhưng cũng không nhanh hơn tâm lý đám đông đâu, ông cảnh sát ạ!
Ngài thanh tra sợ hãi nói: "Ông điên thật rồi!" rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
*
Một tháng sau...
Thomas đứng trên một tòa nhà cao tầng và nói:
- Cậu đã biết tin gì chưa? Chính phủ đã quyết định cách ly làng Machines và cho xe tăng đến đàn áp không cho ai ra khỏi làng. Người dân lúc đầu thì phản đối nhưng rồi thì cũng chẳng ai quan tâm.
Ma cà rồng bước đến từ sau nói:
- Thì từ trước đến giờ vẫn là như vậy mà. Thiểu số phải phục tùng đa số.
Thomas nhìn xuống phía dưới thở dài:
- Đến cuối cùng thì hắn đã đúng. Con virut kia tuy lan nhanh nhưng vẫn không bằng tâm lý đám đông. Hơn trăm người quây lại đánh hai đứa trẻ với cả cái quốc gia này quay lưng cô lập cái làng đó thì có gì khác nhau. Lúc này đây liệu có ai còn quan tâm đến pháp luật hay đạo đức.
*
Cũng trong ngày hôm đó, ngài thanh tra đến gặp Derek trong nhà tù.
Thấy ngài thanh tra từ đằng xa bước tới, Derek cười nói:
- Để tôi đoán nhé, ngài thanh tra! Mọi chuyện giống hệt như tôi nói rồi chứ gì?
Ngài thanh tra vào thẳng vấn đề:
- Làm thế nào để ông có thể chế ra thuốc giải?
Nhưng Derek không nghe và vẫn lải nhải:
- Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ của bọn chúng. Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt của bọn chúng. Chắc lúc biết chính phủ sẽ phong tỏa ngôi làng lại chúng hốt hoảng lắm. "Các người không thể đối xử với chúng tôi như vậy được!", "Chúng tôi cũng là con người!", "Các người không thể làm như thế!",...
Derek tưởng tượng ra lời nói của những người dân trong làng và cười phá lên. Ngài thanh tra vẫn nhẫn nhịn trước hắn. Cuối cùng Derek trả lời:
- Làm thế nào để chế ra thuốc giải hả? Hãy thả tôi ra với một lý lịch trong sạch.
- Không thể nào? Ông đã phát tán virut, ông bảo tôi phải làm sao?
Derek mỉm cười:
- Sao ông vẫn chưa chịu hiểu nhỉ? "Luật pháp không xử tội số đông". Và tôi, tôi chính là người đại diện cho suy nghĩ của số đông người dân trong cái đất nước này. Làm gì có luật pháp nào xử tội tôi được chứ!
Ngài thanh tra tức giận nói:
- Ông cứ đợi đấy! Tôi không tin là không có ai chế ra được thuốc giải.
Nói rồi, ông quay mặt bỏ đi.
*
Vài ngày sau, cả thành phố nhận được một tin chấn động, con gái của Eric Wenger, người bị nhiễm virut đã được chữa khỏi. Khi được hỏi lý do khỏi bệnh, cô bé nói đã được một bác sĩ lạ mặt vào phòng và tiêm thuốc cho.
Vài ngày sau nữa, cả sở cảnh sát nhận được một bức thư kỳ lạ. Đó là bức thư của thám tử bóng đêm Ma cà rồng. Hắn nói hắn đã điều chế ra được thuốc giải, nếu muốn chính phủ phải đưa hắn 50 tỷ đồng và chỉ đích thân đội cảnh sát của Maggie là người đưa tiền chuộc.
Cả sở cảnh sát bán tín bán nghi. Đội của Maggie ngồi họp lại với nhau. Trong phòng họp, mọi người đề xuất dù Ma cà rồng có tạo được thuốc giải thật hay không thì đây cũng là một cơ hội để bắt được hắn.
Chiều hôm đó, tại công viên trung tâm, đúng nơi mà hắn viết trong thư, cảnh sát lấy ột vali tiền rồi bỏ vào một thùng rác bên đường theo như đúng chỉ dẫn trong thư rồi bỏ đi. Tất nhiên là không ai bỏ đi thật. Có rất nhiều cảnh sát xung quanh đều cải trang thành người đi đường đợi xem có ai đến gần thùng ra thì bắt lại. Nhưng rồi đợi mãi mà chẳng thấy ai, Maggie bắt đầu thấy không ổn. Từ trong một xe ô tô gần đấy, cô chạy ra lấy vali trong thùng rác rồi mở ra, toàn bộ tiền đã biến mất, thay vào đó là những liều thuốc giải được đặt trong ống nghiệm.
*
Vài ngày sau, báo chí đưa tin "Dịch bệnh đã được dập tắt, cả nước cám ơn thám tử bóng đêm Ma cà rồng".
Derek trong nhà tù đọc được bài báo và tức giận.
- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Hắn ta vo tờ báo lại rồi xé ra thành nhiều mảnh.
- Không đời nào ta để mọi chuyện kết thúc như vậy!
*
Hôm sau nữa, Derek được chuyển đến một nhà tù khác. Suốt từ lúc ở nhà tù cho đến lúc lên xe hắn ta luôn lẩm bẩm "Không đời nào! Không đời nào!". Không ai để ý đến điều đó và trở hắn đi.
Trên đường đi, một vụ tai nạn xảy ra.
"Bùm!" một chiếc xe đâm vào xe trở phạm nhân.
Người trên xe chết hết. Chiếc xe đang bốc cháy. Derek ở trong xe sợ hãi thét lên.
- A... a... a... Mở cửa ra...
"Rầm!" Cuối cùng hắn cũng phá được cửa ra ngoài.
"Bùm!" một tiếng nỏ vang lên, Derek cũng bị cuốn vào trong đó.
*
Một thời gian sau, tại một ngôi nhà đỏ nát nào đó, trong bóng tối, có một nhà bác học đang làm thí nghiệm. Điều kiện vật chất ở đây quá tệ khiến hắn không thể thực hiện tốt các thí nghiệm của mình, nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Cuối cùng, hắn ta đã làm xong. Một bàn tay máy.
Kể từ sau vụ nổ, cơ thể của hắn bị tổn thương quá nặng, cả bàn tay trái phải bị cắt bỏ. Hắn ta đang tạo ra một bàn tay khác cho mình.
- A... a... a...
Trong bóng tối, hắn ta đau đớn lắp cánh tay vào cơ thể. Sau khi lắp xong hắn thở phì phò.
- Không đời nào! Không đời nào ta để mọi chuyện như vậy! – Hắn lẩm bẩm – Ta sẽ trở lại. Ta là... ta là... Mr. Virut!