Theo lời khai của các nhân chứng, ngày hôm đó cả thị trấn tổ chức lễ hội Shiva, đây là lễ hội thường niên mỗi năm một lần. Theo như đúng phong tục tập quán. Ngày hôm đó, bất cứ ai cũng không được lại gần ngôi đền. Trong ngôi đền chỉ có 32 vệ sĩ đứng ở những góc khác nhau để bảo vệ không cho ai vào. Buổi lễ được diễn ra từ 12 giờ trưa đến 3 giờ 20 phút chiều. Nghi can Dominic Green được giao nhiệm vụ canh gác cửa đông cùng anh bạn Steven Hopwood cho đến khi buổi lễ kết thúc. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi 3 giờ 5 phút, Dominic và Steven nghe thấy một âm thanh như thể có một thứ gì đó đổ vỡ bên trong. Thấy như vậy, Dominic tình nguyện vào bên trong kiểm tra vì dù sao sau buổi lễ ông chủ sẽ còn dẫn khách đến thăm quan, đâu thể để xảy ra sơ xuất được (nên biết tuy người thường không được vào đền nhưng những vệ sĩ canh gác thì được). Tuy nhiên, mọi chuyện là khiến cho người ta thất vọng, phía bên trong chẳng có chuyện gì hết, mọi thứ vẫn bình thường. Dạo quanh một số những điểm trọng yếu của ngôi đền (những nơi khách sẽ thăm quan) Dominic không thấy gì hết và ra ngoài. Khi anh ra thì cũng là lúc buổi lễ kết thúc, khách khứa sắp sửa đến nơi. Steven ra hiệu cho Dominic sẽ ra đón khách còn cậu ở lại trông đền. Tuy cấm không cho ai vào đền nhưng ở bên ngoài vẫn có những người qua lại nên luôn phải có hai người canh gác một cửa để nếu một người có đi đâu thi vẫn còn một người canh gác không cho ai vào bên trong. Và mọi chuyện diễn ra thuận lợi và cứ đều đều như thế. Steven chạy ra, ông chủ Amen Brains và các vị khách đang bước đến. Anh ta niềm nở và dẫn các vị khách vào trong. Vào bên trong Dominic Green vẫn đang canh gác ở đó. Anh ta cũng niềm nở theo đúng nghi thức của dân địa phương và hướng dẫn cho các vị khách bước vào. Các vị khách đi thăm quan. Họ vào trong chính điện, vào giữa điện thờ, vào thăm tượng thần khổng lồ, vẫn chẳng có gì xảy ra hết. Và rồi họ vào thăm phòng xám hối, nơi cầu nguyện của các tín đồ Shiva, đến lúc này thì lại có chuyện.
Người đầu tiên hét lên là cô thư ký, tiếp sau đó là ngài Leech, ông Amen Brains hốt hoảng. Trong phút chốc, mấy người náo loạn cả lên. Cảnh sát ngay lập tức được gọi đến, một xác chết nằm ngay bên trong với một con dao đâm ngay trước ngực.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra sơ bộ. Qua tìm hiểu được biết nạn nhân sống một mình không người thân. Ngay lập tức cảnh sát phóng xe đến nhà nạn nhân. Bước đầu tiên không thấy có gì đặc biệt. Điều đáng chú ý là trong nhà nạn nhân phát hiện ra những lá bài kỳ lạ (đặc biệt có một lá được để trong phong bì) và những viên thuốc kỳ lạ có màu da cam. Những viên thuốc này không được đóng gói hay kết vỉ mà được để trên giá như thể được làm thủ công vậy. Cũng qua điều tra cảnh sát phát hiện ra một điều nữa, nạn nhân Octavia Ismail vốn là một sinh viên đại học y quốc gia ở thành phố Gothic, tiền đồ rộng mở nhưng không hiểu vì lý do gì lại bỏ về đây làm bảo vệ. Cậu ta là ai, việc cậu ta là sinh viên y có liên quan gì đến thứ thuốc màu cam kia không. Cái đó thì tạm thời không rõ, chỉ biết rằng sau khi về sở cảnh sát, cảnh sát đã lấy lời khai cụ thể của từng người như sau:
*
Lời khai của Domicnic Green.
Người đầu tiên vào phòng thẩm vấn là Dominic Green. Sau khi hỏi một vài câu hỏi thủ tục như họ tên nơi ở, viên cảnh sát thẩm vấn bắt đầu hỏi vào vấn đề chính:
- Anh có quan hệ thế nào với nạn nhân?
- Chúng tôi là đồng nghiệp. Bọn tôi cùng là bảo vệ được nhà Brains phái đến để bảo vệ đền thánh.
- Tại sao lại là đền Shiva?
- Thì nhà Brains bảo thế mà. Tôi nghe nói trước đây ngôi đền này là của chung nhưng gia tộc Shiva đã mua nó và được chấp nhận nên từ đó ông Amen Brains cho người bảo vệ ngôi đền vào những cái dịp như thế này.
- Nếu anh và nạn nhân là đồng nghiệp tại sao nạn nhân lại không phải bảo vệ như anh?
- Hôm đó, không có lượt của cậu ấy. Bình thường cậu ấy cũng phải canh gác nhưng hôm nay không có lượt thôi.
- Khoảng từ 2 giờ 30 đến 3 giờ 30 phút anh đã làm gì?
- Tôi canh gác ở ngôi đền thôi. Tôi mặc áo giáp và canh gác ở đền.
- Mặc áo giáp? – Viên cảnh sát hỏi.
- Ai cũng phải mặc mà, theo phong tục ở đền thì phải có vệ sĩ canh gác mặc áo giáp, đội mũ che kín mặt canh gác.
- Tất cả mọi người đều vậy ư?
- Tất cả đều vậy.
- Vậy trong lúc canh gác có chuyện gì xảy ra?
- Không có gì hết ngoại trừ tiếng động...
- Tiếng động?
- Tôi nghe thấy tiếng động bên trong nên bước vào kiểm tra nhưng không có gì hết.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Khoảng 3 giờ 5 phút, khi buổi lễ sắp xong.
- Trong đó thực sự không có gì?
- Quả thực không có gì. Chỉ có...
- Chỉ có gì?
- Khi vào đó tôi chợt để ý tấm phù điêu trên tường bị xước đôi chút nhưng nó không ảnh hưởng nhiều lắm.
- Tấm phù điêu? – Viên cảnh sát hỏi.
- Đó là tầm phù điêu hình gia tộc Brains và gia tộc Magee đối đầu nhau. Anh đã nghe về họ chưa... Ở vùng Saga này an mà chẳng biết...
- ...
- Tôi nghe nói là từ mấy chục năm trước, rất lâu lắm rồi, có hai gia tộc lớn về y học ở vùng Saga. Đó là gia tộc Brains và gia tộc Magee. Gia tộc Magee luôn muốn gây sự với gia tộc Brains để chứng minh mình mới là gia tộc giỏi nhất về y học. Bọn họ nhiều lần chế ra những độc dược kỳ lạ để hại người Brains nhưng gia tộc Brains đều hóa giải được hết. Cuối cùng, tuy cảnh sát không có bằng chứng cho thấy gia tộc Magee đã hạ độc nhưng họ cũng không thể nào làm ăn ở đây được nữa nên quyết định bỏ đi sống ẩn giật trên núi.
Viên cảnh sát ngạc nhiên:
- Vậy tại sao trên đền thần lại khắc câu chuyện đó?
Dominic kể tiếp:
- Sau khi gia tộc Magee đi rồi, gia tộc Brains trở nên giàu có, họ mở bệnh viện trường học và mua luôn ngôi đền Shiva.
- Được rồi! Vậy khi anh vào bên trong không có gì xảy ra?
- Đúng vậy!
- Thế tại sao lúc sau lại có xác nạn nhân ở đấy?
- Tôi chịu!
- Vậy sau khi anh ra từ ngôi đền đã có chuyện gì xảy ra?
- Chẳng có gì hết. – Dominic trả lời – Tôi nói với Steven là không có gì sau đó anh ấy ra đón khách...
- Tiếp đó...
- Chúng tôi vào trong và phát hiện ra án mạng.
- Anh có nghĩ ra ai có thù oán với nạn nhân không?
- Tôi không biết! Cậu ấy tốt bụng lắm! Tôi không nghĩ có ai thù ghét tới mức giết cậu ấy được.
Cuối cùng, viên cảnh sát giơ tấm thẻ mà mình tìm được ở nhà Octavia lên:
- Anh có biết đây là gì không?
- Không! Ờ... Nhưng...
- Nhưng làm sao?
Dominic nói:
- Tôi không biết cái thẻ bài ấy là gì nhưng tôi thấy cái phong bì ấy rất quen... giống với cái phong bì được gửi đến ông chủ tôi.
- Phong bì gì?
- Cách đây mấy tuần, có một món quà vô danh được đặt trong hộp nhỏ kèm theo một cái phong bì được gửi đến cho ông Brains, tôi đem vào cho ông thì ông ấy tức giận nói "Lần sau đừng đem những món quà vô danh như này nữa" nhưng sau đó một hôm ông ấy lại nói nếu có món quà như vậy được gửi đến hãy nói cho ông ấy.
- Anh có biết đó là gì không?
- Không! – Dominic nói – Cũng có thể là tôi thấy giống vậy thôi chứ chưa chắc là cùng một loại phong bì.
Viên cảnh sát lại giơ một viên thuốc màu da cam lên:
- Còn cái này! Anh có biết là gì không?
- Không! Đó là kẹo à?
*
Sau khi Dominic Green đi ra, Steven Hopwood bước vào. Steven vừa ngồi xuống, viên cảnh sát đã bắt đầu hỏi:
- Họ và tên?
- Steven Hopwood!
- Nơi ở hiện tại.
- Số 47, đường Dolphin thì trấn Galaxy vùng Saga.
- Anh có quan hệ gì với nạn nhân?
- Đồng nghiệp! Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi.
- Khoảng từ 2 giờ 30 đến 3 giờ 30 phút chiều nay anh đã làm gì và ở đâu?
- Tôi canh gác cùng với Dominic Green.
- Trong lúc canh gác có chuyện gì xảy ra không?
- Dominic tự nhiên nghe thấy tiếng gì đó nên vào bên trong kiểm tra.
- Chỉ một mình Dominic nghe thấy tiếng thôi à?
- Thật ra tôi cũng có nghe thấy nhưng chỉ có cậu ấy vào thôi.
- Sau đó...
- Sau đó, cậu ấy ra ngoài và ra hiệu cho tôi không có gì cả. Tôi cũng ra hiệu cho cậu ấy là tôi ra ngoài đón khách.
- Hai người ra hiệu như thế nào?
- Bọn tôi làm động tác giống như của mấy người câm ấy. Điều quan trọng khi canh gác là không được phát ra tiếng động, đây là đền thần mà.
- Sau đó chuyện gì xảy ra?
- Sau đó... Sau đó... Tôi dẫn các vị khách vào bên trong và phát hiện ra xác chết.
- Thế trên đường ra rồi vào lại anh có thấy gì là không?
- Không! Chẳng có gì là lạ hết! Chỉ thấy ông khách kêu là gió mạnh quá khó đi thôi.
- Gió! – Viên cảnh sát ngạc nhiên.
- Thì có mấy cánh quạt khổng lồ để dọc con đường từ cổng vào đây. Shiva là vị thần gió mà thế nên lễ hội này cũng phải để mấy cái quạt ở đó và bức tường đấy luôn phải lát bằng gạch trắng tinh.
- Lúc nào cũng có mấy cái quạt ở đó ư?
- Không! Chỉ lúc nào lễ hội mới mang ra thôi.
- Anh nói nó là cánh quạt khổng lồ thế làm sao các anh mang ra được.
- Thật ra là có bánh xe và giá đỡ được hắn ở dưới chân quạt để mang đi.
- Sau đó thế nào?
- Sau đó tồi và các vị khách rửa tay rồi bước vào đền.
- Rửa tay? Sao phải rửa tay?
- Đó là phong tục của lễ hội: từ bên ngoài bước vào đền thì phải rửa tay. Có một bệ nước lớn được đặt ở ngoài đền, đó được gọi là nước thần.
- Dominic có phải rửa tay khồng?
- Không! Vì cậu ta có rời đền đâu.
- Anh có nghĩ ra ai có thù oán gì với nạn nhân không?
- Không?
Cuối cùng, viên cảnh sát giơ tấm thẻ bài trong phong bì ra và nói:
- Anh có biết đây là gì không?
- Đó là bài Poki [1].
- Bài Poki!
- Ông không biết à? Ông cảnh sát! Đó là một loại bài rất phổ biến ở vùng Saga này. Đại khái là hai người đấu bài với nhau. Quân bài của bên nào manh hơn thì người đó thắng nhưng để quân bài mạnh hơn thì phải có tiền. Ai mua được quân bài mạnh hơn thì cơ hội thắng sẽ cao hơn thế thôi. Tôi cũng không biết rõ lắm, đại khái là như vậy.
- Và Octavia thường xuyên chơi loại bài này?
- Đúng vậy! – Steven đáp.
- Vậy còn thứ này. – Viên cảnh sát giơ viên thuốc àu da cam ra. – Anh có biết đây là gì không?
- Không! – Steven nói – Đó là thuốc à? Chúng tôi làm việc cho nhà Brains nhưng chúng tôi không biết gì về thuốc đâu. Cái đó anh nên hỏi ông chủ tôi thì hơn.
[1] Nếu các bạn thắc mắc thì đó là một loại bài do tác giả tự bịa ra thôi nó giống như chơi bài ma thuật ấy :)). Các bạn khỏi cần tìm kiếm làm gì cho mất công :))