19
Chuyện của Tống gia đã trở thành chuyện cười lớn nhất mười dặm tám xã.
Ngay cả chuyện ta gả vào Thẩm gia cũng bị chuyện này làm mờ nhạt.
Người bình thường rơi vào hố phân thì có thể bị chê cười một trận, huống chi đối phương còn là lão nương của cử nhân bễ nghễ ở trên cao?
Hơn nữa, cử nhân này còn sắp thành thân với thiên kim nhà Trương viên ngoại.
Chẳng bao lâu nữa họ sẽ lập tức từ nông hộ biến thành địa chủ.
Tuy rằng ngoài mặt người trong làng luôn khen ngợi bọn họ, nhưng thật ra họ đều ghen tị đến mức sắp nghiến nát răng hàm sau.
Có ai sẽ bằng lòng nhìn thấy người đã từng không bằng mình đột nhiên biến thành sự tồn tại bễ nghễ trên cao, cần ngước lên mới thấy được cơ chứ?
Bởi vậy Tống Thanh Thư đã nhận được một cái tên khác: “Cử nhân hố phân”.
Khi ta về nhà nói chuyện này với Thẩm Tú Uyển, nàng ấy cười đến mức suýt chút nữa đã cười lăn xuống ghế.
Sau khi lo lắng bất an suốt vài ngày, ta phát hiện ra mình không bị cắn trả gì.
Tuy rằng Tống mẫu không bị thương, nhưng thanh danh của Tống gia đã bị tổn hại rất lớn.
Nhưng ta vẫn rất tốt, có thể ăn có thể ngủ.
Vì vậy, ta quyết định làm chuyện táo bạo hơn một chút.
Mấy ngày nay Tống gia luôn đóng chặt cửa lớn, không còn náo nhiệt như ngày xưa nữa.
Ta ghé sát vào nóc nhà Tống gia, còn chưa nhấc ngói lên đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
“Đều tại lão thái bà nhà ngươi!”
“Đã già đầu rồi mà đi nhà xí còn bị rơi xuống hố phân nữa chứ!”
“Hiện tại Trương gia đã biết việc này, bọn họ nói không muốn làm thông gia nữa, ngươi nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ!”
Từ trước đến nay, Tống phụ luôn là người có tính tình tốt, bây giờ ông đang đập bàn và đồ đạc trong phòng.
Tống Thanh Thư xụ mặt ngồi ở một bên, ánh mắt lóe sáng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trước kia ở nhà Tống mẫu là người nói một không ai dám nói hai, bây giờ bà đang cúi thấp đầu, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng.
“Ta, ta cũng không cố ý.”
“Trước kia vẫn bình thường mà, không biết tại sao đêm hôm đó ta lại bị trượt chân, rồi đột nhiên ngã vào…”
Tống Thanh Thư gõ nhẹ bàn, vô cùng mất kiên nhẫn.
“Được rồi, bây giờ còn nói cái này làm gì?”
“Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là Trương gia.”
20
Sườn mặt tuấn tú của Tống Thanh Thư bị giấu trong ánh đèn lúc sáng lúc tốI, không thể nhìn rõ.
“Nương, trong nhà chúng ta còn bao nhiêu bạc?”
“Ngươi chuẩn bị cho ta một trăm lượng, ta sẽ nghĩ cách để gặp Trương tiểu thư một lần.”
Sau khi trúng cử, giọng điệu lúc nói chuyện của Tống Thanh Thư lớn và quyền lực hơn.
Cứ hở ra một chút là một trăm lượng bạc.
Tống mẫu nghiến răng, dùng sức gật đầu thật mạnh.
“Được, nương sẽ nghĩ cách để kiếm thêm bạc!”
Không cần đoán ta cũng biết, bà vẫn đang tính kế lên trên người ta.
Vốn Tống mẫu đã lên kế hoạch muốn bán ta, kết quả chuyện bà bị ngã vào hố phân đã trở thành chuyện cười khắp mười dặm tám xã.
Chuyện này khiến bà xấu hổ đến nỗi mấy ngày nay không có mặt mũi để đi ra ngoài.
Đương nhiên chuyện bà muốn bán ta cũng bị gạt sang một bên.
Ba người xì xào bàn tán hồi lâu, đều nghiêm mặt trở về phòng.
Tống Thanh Thư quả nhiên muốn thành thân với Trương gia tiểu thư cho bằng được.
Trương viên ngoại sinh năm đứa con trai, mãi đến lúc hơn bốn mươi tuổi ông ta mới có một đứa con gái trân quý như vậy.
Từ nhỏ Trương tiểu thư đã được nuôi lớn trong sự nuông chiều, muốn sao thì sẽ không cho mặt trăng.
Cho nên tính tình của Trương tiểu thư rất hống hách.
Nàng ta thích trang sức hoa lệ, thích được người khác tâng bốc và chú ý tới.
Đương nhiên, thứ nàng ta thích nhất vẫn là mỹ nam tử.
Hàng năm đều có cử nhân, đương nhiên không thiếu cử nhân trẻ tuổI và tuấn tú.
Tống Thanh Thư dự định dùng sắc đẹp để dụ dỗ Trương gia tiểu thư…
Nếu Tống gia muốn làm thông gia với Trương gia đến vậy, thế thì ta sẽ lập tức phá hủy mối hôn sự này.
Leo càng cao, ngã xuống mới có thể càng đau.