Nhà trưởng thôn là gia đình giàu có nhất làng Thanh Sơn.
Phu nhân trưởng thôn mang giày vải lụa, không biết mua giày rơm về dùng để làm gì.
Lời nói của phu nhân thôn trưởng đã nhắc nhở những người đang xếp hàng ở phía sau.
Mọi người đều chen chúc lên trên, đều chặn ở trong viện chúng ta nói muốn mua giày rơm.
Ta chưa bao giờ biết làng Thanh Sơn có nhiều người đến vậy.
Tú Uyển đưa giày, ta lấy tiền.
Thẩm Chính Khanh thì, y trực tiếp mang ghế ra ngồi rồi buộc giày rơm trong sân, y sợ không có đủ hàng trong nhà để bán.
38
Thì ra có thể trở nên giàu có dựa vào việc bán giày rơm.
Ta nhìn đống đồng xu, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Cuối cùng những đại tẩu đại nương kia đã bị trượng phu của mình lôi đi.
Vì chuyện này mà còn có khá nhiều người suýt chút nữa đã đánh nhau ở trong viện chúng ta.
Thẩm Chính Khanh vỗ cọng rơm dính trên người rồi đứng lên, cười một tiếng với đám người trước viện.
“Đa tạ các vị tỷ tỷ và đại thẩm nâng đỡ, đặc biệt tới đây để chiếu cố việc làm ăn của Chính Khanh.”
“Chỉ là ta đã bán hết giày rơm rồi, hai ngày nữa các vị lại đến, được không?”
Vô số người bị nụ cười này làm cho rung động, một đám người choáng váng đồng thời nâng n.g.ự.c mình, đi được một bước quay đầu lại ba lần rồi dần dần rời đi.
Thật sự là, quá khoa trương...
“Ca, Tiên Nhi tỷ, hôm nay chúng ta lời tận hai xâu tiền!”
Một đôi giày rơm chỉ bán được giá bốn đồng.
Hai xâu tiền, làng Thanh Sơn của chúng ta có nhiều người đến vậy ư?
Thẩm Chính Khanh nhìn thấu nghi vấn của ta, mỉm cười rồi lắc đầu.
“Ngươi không phát hiện ra sao?”
“Những người tới phía sau, đều không phải người trong làng của chúng ta.”
Ngày hôm đó, tin tức tú tài bị bỏng nặng ở trong làng Thanh Sơn biến thành mỹ nam tử giống như mọc cánh mà thổi khắp cả trấn.
Việc làm ăn trong nhà thật sự quá bận rộn, ta cũng không có thời gian đi quan tâm đến chuyện của Tống Thanh Thư.
Mỗi ngày ta đều phải giúp đỡ thu thập giày rơm, đếm tiền, đổi bạc, giấu tiền.
Hôm nay ta mở cửa viện, giật mình phát hiện đám người vốn luôn tắc nghẽn trước cửa đã không thấy đâu nữa.
Nhìn kỹ, bọn họ đã bị mấy hộ viện ngăn ở bên ngoài từ phía xa.
Trước cửa có một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa, bên cạnh có hai nha hoàn mi thanh mục tú.
Thấy ta ra ngoài, nha hoàn vóc dáng cao dẫn đầu bèn hất cằm, vô cùng kiêu căng liếc ta một cái.
“Thẩm Chính Khanh đâu, bảo hắn ta ra ngoài ngay.”
Ta đã nhìn thấy nha hoàn này ở Trương phủ.
Cho nên người đang ngồi bên trong xe ngựa, chắc chắn là Trương gia tiểu thư, Trương Mạn Nương.
39
Thẩm Chính Khanh nghe được động tĩnh, sợ ta bị ức h.i.ế.p nên y bèn bước nhanh ra ngoài cửa viện.
Nha hoàn đã quen nhìn thấy nhiều người đẹp, nhưng biểu hiện của các nàng không khác các nữ tử trong thôn cho lắm.
Trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt mê ly, sắc mặt ửng hồng.
Chỉ chốc lát, rèm xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt cũng giống y như thế.
Mấy người chủ tớ bọn họ đều nhìn Thẩm Chính Khanh đến ngây người.
Ta liên tiếp hỏi vài tiếng, nhưng không có ai để ý tới ta.
Trương Mạn Nương có ngoại hình rất thanh tú, mặt mày thon gọn, khuôn mặt giống như hạt dưa.
Chỉ là xương gò má có chút cao, môi hơi mỏng, nhìn qua có vài phần cay nghiệt.
Trông thấy Thẩm Chính Khanh, nét cay nghiệt này cũng hóa thành vẻ nhu tình.
Nàng ta ép giọng rồi lên tiếng nói, giọng nói ngọt ngào như thể nàng ta vừa rót một chén mật lớn vào bên trong cổ họng.
“Nghe nói Thẩm công tử có tay nghề xuất chúng, hôm nay thiếp tới đây để mua giày.”
Cuối cùng, Trương Mạn Nương đỏ mặt nhét một túi tiền lớn vào trong tay của Thẩm Chính Khanh, lưu luyến dẫn người rời đi.
Người trong làng đều tụ tập ở phía xa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Ta tùy ý thoáng nhìn qua, lập tức thấy được Tống Thanh Thư ở trong đám người.
Mặt mày âm trầm, trong ánh mắt chứa đầy sự ghen ghét.