Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 21: Hết



Cả hai người đã muốn c.h.ế.t đến vậy, thế thì ta đây lập tức thành toàn cho bọn họ thôi.

 

Ngày hôm đó khi ra khỏi cửa, ta cố ý không để Thẩm Chính Khanh và Tú Uyển đi theo.

 

Tống Thanh Thư và Trương Mạn Nương đều tìm cùng một nhóm sơn phỉ, suýt chút nữa khiến cho thủ lĩnh sơn phỉ vui đến chết.

 

Làm một lần mà lại thu tiền được hai lần.

 

Vì muốn tận mắt chứng kiến ta và Thẩm Chính Khanh c.h.ế.t chung với nhau, Tống Thanh Thư và Trương Mạn Nương đều thuê xe ngựa và đậu ở phía xa.

 

Nếu bọn họ không tới thì cho dù ta có ra tay cũng không dễ dàng như vậy.

 

Cái này hẳn nên gọi là người đang làm trời đang nhìn, làm bậy thì ắt không thể sống.

 

Tự gây nghiệt, không thể sống.

 

Ta vẫy tay với thủ lĩnh sơn phỉ, chỉ vào hai chiếc xe ngựa một trước một sau.

 

“Còn không mau đi đi, người mà các ngươi muốn tìm đang ở trong hai chiếc xe đó đấy.”

 

42

 

Ngày hôm đó, Tiên Thanh Sơn đã xảy ra một thảm án nghe rợn cả người.

 

Trương gia tiểu thư và Tống cử nhân vào núi hẹn hò, kết quả bị sơn phỉ chặn giết.

 

Nghe nói lúc Trương tiểu thư chết, trong bụng đã có thai hai tháng.

 

Trương viên ngoại tức giận, hắn ta bỏ ra giá cao mời một nhóm sát thủ giang hồ để tiêu diệt sơn phỉ suốt cả đêm.

 

Lúc Tống Thanh Thư chết, ta còn có chút phiền muộn.

 

Vốn dĩ vì mối thù Tống gia, ta muốn giữ mạng hắn lại để chậm rãi báo thù.

 

Dao cùn cắt thịt, mới đau hơn.

 



Hiện giờ cách c.h.ế.t này quá tiện nghi cho Tống Thanh Thư rồi.

 

Trương gia nghe được tin tức Trương Mạn Nương mang thai, tức giận muốn điên lên.

 

Trương viên ngoại hận Tống Thanh Thư phá hủy danh tiết nữ nhi của mình, lửa giận ngập trời không có chỗ để xả ra, cuối cùng toàn bộ cơn thịnh nộ đó đều rơi vào trên người Tống phụ.

 

Hắn ta dẫn Tống phụ đi sòng bạc làm một ván, hại ông thua táng gia bại sản.

 

Chẳng những phải dùng hết bạc để bồi thường, thậm chí còn phải bán hết ruộng đất và trạch viện.

 

Cuối cùng, Tống phụ thật sự không còn bạc nữa, người trong sòng bạc đánh gãy một tay, một chân của ông.

 

Người trong làng thấy ông đáng thương nên cho ông ở trong miếu thổ địa đầu thôn.

 

Mỗi lần người của sòng bạc đến thu nợ, bên ngoài Tống gia đều vây đầy người để xem náo nhiệt.

 

Mọi người nhìn mà thổn thức không thôi, trước mắt họ đều cảm thấy đồng tình cho ông.

 

“Lúc này Tống gia mới phất lên được bao lâu đâu, chậc chậc chậc, đáng thương quá.”

 

“Ai, nhìn vẻ mặt yếu ớt của Tống lão đầu ấy, ta biết ngay ông ta không có số hưởng rồi mà.”

 

“Phong thủy của nhà Tống gia cũng không được tốt cho lắm, mỗi lần đi qua nơi đó đều có gió lạnh thổi qua!”

 

Những người lúc trước luôn vây quanh Tống gia vuốt m.ô.n.g ngựa, bây giờ đều trở thành nhà tiên tri.

 

Ta nhìn Chu đại nương nói chuyện bọt mép bay tứ tung, nhớ tới lúc trước bà ta cũng chính là người đã khen Tống Thanh Thư tài giỏi nhất.

 

Hôm nay người nói Tống Thanh Thư có tướng tá đoản mệnh, cũng là bà ta.

 

Con người, cũng thật thú vị.

 

43

 

Thẩm Tú Uyển đứng bên cạnh ta, nghe đến như si như say.

 



Sau khi về nhà, nàng ấy có chút lo lắng.

 

“Ca ca, hay là ca ca đừng đi thi cử nhân nữa được không?”

 

“Ca ca xem Tống gia kìa, nếu không trúng cử thì có thể cũng không có chuyện sau đó rồi.”

 

Ta vươn tay ra vỗ nhẹ lên đầu nàng ấy.

 

“Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, Thẩm gia tuyệt đối sẽ không biến thành Tống gia.”

 

Thẩm Chính Khanh liếc ta một cái với ánh mắt sâu xa, rất nhanh y đã cụp mắt xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Buổi tối, Thẩm Tú Uyển còn nhỏ nên đã đi ngủ từ lâu.

 

Ta tự mình di chuyển cái ghế, nằm trong sân ngắm sao.

 

Ta đã làm thần bảo vệ đủ rồi, nhưng người Thẩm gia khá tốt.

 

Ta không bảo vệ được Thẩm gia, nhưng bảo vệ cho Thẩm Chính Khanh và Thẩm Tú Uyển một đời vinh hoa thì chắc là không có vấn đề gì rồi.

 

“Tiên Nhi, ta định mang Tú Uyển dọn lên tỉnh ở.”

 

“Nơi đó, có thư viện tốt hơn.”

 

“Ngươi, ngươi có bằng lòng đi cùng chúng ta không?”

 

Thẩm Chính Khanh đứng trong bóng đêm, trông y còn mê hoặc hơn cả ánh trăng kia.

 

Ta ngửa đầu nhìn đôi mắt phượng chứa đầy vẻ thấp thỏm và bất an của y, đột nhiên cười.

 

“Ta bằng lòng chứ.”

 

Năm tháng dài đằng đẵng, có người có thể đồng hành một đoạn đường cùng với ta, cũng là chuyện may mắn.

 

Ta rất vui vì người này là Thẩm Chính Khanh.

HẾT.