Tú tài mà bà mối nhắc tới là Thẩm Chính Khanh.
Y và Tống Thanh Thư học chung một trường tư thục.
Thân thế của Thẩm Chính Khanh vô cùng bi kịch.
Trước kia gia đình của y cũng là phú hộ số một số hai trong làng, sau này phụ mẫu của y qua đời vì bệnh, trong nhà chỉ còn lại y và tiểu muội muội.
May mắn thay trước khi qua đờI, phụ mẫu còn để lại cho y khá nhiều bạc.
Y vừa đi học, vừa chăm sóc cho muội muội của mình.
Ba năm trước trong nhà đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, đốt hết toàn bộ gia sản của họ.
Y vọt vào trong lửa để cứu ấu muội, mặc dù đã cứu được đối phương nhưng bản thân lại bị lửa thiêu làm bỏng nặng đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Muội muội của y cũng vậy, bị bỏng hết nửa khuôn mặt.
Hiện giờ hai người họ thậm chí còn không dám đi ra ngoài, chỉ dựa vào việc làm giày rơm để miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai.
Vậy Trương gia tiểu thư, muốn ta gả cho Thẩm Chính Khanh?
Người trong thôn đều nói, cả người của Thẩm Chính Khanh bị bỏng nặng, từ lâu y đã không thể làm người bình thường.
Khuê nữ gả cho y sẽ giống như bị rơi vào trong hố lửa.
Nghĩ đến những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau với Tống gia, ta nhịn không được siết chặt ga giường.
Hẳn là Tống gia sẽ không vì quyền thế mà làm đến mức như vậy đâu nhỉ?
9
“Không cần bảy ngày, chỉ cần ba ngày thôi là ta có thể giải quyết chuyện này xong rồi!”
Tống mẫu cười nhếch mép, vỗ n.g.ự.c cam đoan.
“Để Trương tiểu thư có thể thấy được tấm lòng thành của gia đình chúng ta!”
“Nương!”
Tống Thanh Thư đứng lên, trong mắt lộ vẻ không đành lòng.
Một lúc lâu sau, hắn mới thầm thở dài một hơi.
“Tốt xấu gì cũng nên cho nàng nhiều của hồi môn một chút.”
Tống mẫu có hơi không vui.
“Mấy năm nay nàng ăn cơm của nhà chúng ta, ở trong nhà của chúng ta, ngươi còn muốn cho nàng đồ cưới ư?”
Bà mai cũng không vui lắm.
“Xem ra tình cảm của Tống công tử đối với nàng dâu nuôi từ nhỏ này khá đậm sâu đấy chứ.”
“Nếu đã như thế thì bây giờ ta sẽ lập tức trở về nói cho Trương tiểu thư biết.”
Bà mai giả bộ đứng lên, Tống mẫu giật mình vội vã giữ chặt bà ta lại.
Tống Thanh Thư vội khom lưng thở dài.
“Đại nương hiểu lầm, ta chỉ coi Tiên Nhi là muội muội mà thôi.”
Người Tống gia khuyên can mãi, rốt cục cũng dỗ được bà mối hài lòng rời đi.
Trước khi đi, Tống mẫu còn nhét vào trong tay bà ta một nén bạc khá nặng.
Nén bạc đó là do ta bán dược liệu xong, cố ý đưa cho bà.
Vốn dĩ đó chính là lộ phí chuẩn bị cho Tống Thanh Thư vào kinh đi thi.
“Tiên Nhi, Hoàng Tiên Nhi!”
Vừa tiễn bà mối đi, Tống mẫu vội vàng chạy đến phòng của ta.
“Tiên Nhi, đại nương muốn nói cho ngươi biết một chuyện vô cùng đáng để vui mừng!”
Ta ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bà.
“Việc vui gì?”
Trên mặt Tống mẫu là nụ cười tươi, bà nhếch miệng, vươn tay vỗ lại mu bàn tay ta.
“Đại nương ta sẽ gả ngươi cho một gia đình tốt!”
10
“Thẩm Chính Khanh không cha không mẹ, gả qua đó rồi thì ngươi chính là nương tử của hắn, không cần hầu hạ nhạc phụ nhạc mẫu!”
“Trong nhà hắn chỉ có một muội muội, tùy tiện cho nàng ta ăn miếng cơm, nuôi thêm vài năm nữa còn có thể lấy tiền sính lễ nữa đó.”
“Ngươi gả sang đó, không cần lo cái ăn cái mặc, Thẩm Chính Khanh có tài buộc giày rơm nên chắc chắn sẽ không để ngươi c.h.ế.t đói đâu.”
“Đừng nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ không được tốt cho lắm, trước kia hắn rất tuấn tú đấy, tất cả mọi người đều nói hắn là đệ nhất mỹ nam tử trong trấn của chúng ta!”
Tống mẫu hóa thân thành bà mối, lưỡi lắt léo như hoa sen, thổi phồng Thẩm Chính Khanh trên trời dưới đất.
Giống như thể nếu ta không đồng ý mối hôn sự này, thì ta chính là nữ nhân mù quáng ngu xuẩn nhất thiên hạ này.