Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 15: Chủ Nhân Thật Sự



Lâm Mạnh Nhiên nhìn cô gái trước mắt liền có chút bất khả tư nghị. Thân hình mảnh mai, cặp chân dài trắng muốt như gốm sứ, bộ đồ da bó sát cùng mái tóc xoăn nhẹ khiến cô vừa quyến rũ mị hoặc, vừa có phần dịu dàng mong manh khiến người khác muốn che chở. Một cô gái như thế rõ ràng không hợp về nơi đen tối hỗn tạp như thế này, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn huyết tinh như vậy, thật đúng là khó tin mà.

“Anh là quản lý của Grey?”

An Tịnh Tuyết đẩy ly rượu sóng sánh sang một bên, chống cằm quan sát Lâm Mạnh Nhiên, động tác lơ đáng toát lên sự cuốn hút không nói lên lời. Không chỉ Lâm Mạnh Nhiên, tất cả động vật giống đực xung quanh đó đều bị mê hoặc đến ngây ngẩn. An Tịnh Tuyết nhếch môi, mị thuật của cô đã luyện đến vô cùng thuần thục không người sánh kịp, có điều chưa có đối thủ nào khiến cô phải dùng đến phụ chiêu này. Dù vậy, mị thuật đã ngấm vào tận xương tủy An Tịnh Tuyết nên thỉnh thoảng động tác của cô vẫn lộ ra mị hoặc khôn cùng. Kết hợp hoàn mỹ quyến rũ và thanh thuần, chỉ có An Tịnh Tuyết mới làm được.

“Là tôi. Không biết tiểu thư cần gì đây?”

Lâm Mạnh Nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng lấy lại điệu bộ lãng tử bất cần ban đầu, mỉm cười quyến rũ với An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết xuống khỏi ghế ngồi, bàn chân đi giày cao gót không hề để ý mà bước ngang qua gã côn đồ còn quằn quại bên dưới. Mỗi bước chân của cô đều để lại vết máu trên sàn, tiếng cộp cộp vang lên như tiếng kêu của tử thần, nện sâu vào lồng ngực mỗi người ở đó, khiến họ không tự chủ mà sợ hãi lùi bước.

“Tôi có việc muốn nhờ Huyết Long Bang giúp đỡ. Giá cả không thành vấn đề.”

Còn cách Lâm Mạnh Nhiên ba bước chân, An Tịnh Tuyết liền dừng bước. Hai tay cô khoanh lại, lưng thẳng, ngực ưỡn cong, bộ dạng giống hệt một nữ vương từ trên cao nhìn xuống tôi tớ, khí thế cực kì kinh người. Đến người lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như Lâm Mạnh Nhiên cũng không khỏi bị lấn áp, không suy nghĩ nhiều liền lập tức đáp ứng rồi.

--- ------ -----

“Không biết chúng tôi có thể giúp gì cho tiểu thư đây?”

Lúc này Lâm Mạnh Nhiên và An Tịnh Tuyết đã ngồi trong một phòng bao riêng, Lâm Mạnh Nhiên châm thuốc hút, còn An Tịnh Tuyết ngồi đối diện lại không để lộ chút biểu cảm nào.

“Tôi muốn Huyết Long Bang tìm giúp thủ phạm đã giết tổng giám đốc An Thiệu Minh của công ty Thịnh Toàn cùng phu nhân ông ta vào mười năm trước.”

“Công ty Thịnh Toàn? An Thiệu Minh?”

Lâm Mạnh Nhiên có chút suy nghĩ nhìn An Tịnh Tuyết. Dựa theo yêu cầu của đối phương, hắn có thể đoán ra cô gái này có quan hệ không tầm thường với An gia nổi tiếng giàu có nhất thành phố H, tuy nhiên nhất thời vẫn không đoán ra thân phận của cô. Mười năm trước Huyết Long bang vẫn chưa tồn tại, điều tra có chút phức tạp đây.

“Tiểu thư có thể đợi ở đây một chút được không? Chuyện này không đơn giản, tôi phải hỏi ý kiến của ‘bên trên’ đã.”

An Tịnh Tuyết khẽ gật đầu đồng ý, ngay từ đầu cô đã biết quán bar Grey này không chỉ do Lâm Mạnh Nhiên quản lý đơn giản như vậy. Tuy nhiên, cô cũng chẳng quan tâm người đứng sau nơi này là ai, mà chỉ quan tâm yêu cầu của mình có được chấp nhận hay không. Dù sao đối với một bang phái lớn như Huyết Long bang, những vụ hợp tác này cũng quá mức nhỏ nhặt không đáng kể.

--- ------ -----

“Lão đại, có tin từ Ma Cao gửi đến, sòng bạc số 5 của chúng ta vừa bị một nhóm người quấy rối, rất có khả năng chúng thuộc thế lực của Phục Hổ bang hoặc Thanh Long bang. Lão đại thấy việc này nên xử lí thế nào?”

Lúc này tại tầng cao nhất của quán bar Grey, người được gọi là “bên trên” của Lâm Mạnh Nhiên, Tùy Bách đang cung kính báo cáo với một người đàn ông ngồi trên ghế sopha đối diện. Anh ta có thân hình cực kì hoàn mỹ như một vị thần, ngũ quan sắc sảo tinh tế, ánh mắt lạnh bạc không chút gợn sóng, cả người tỏa ra khí thế vương giả nhàn nhạt. Người này không ai khác chính là Bạc Á Thần, người mà hôm trước đã chạm mặt An Tịnh Tuyết rất nhiều lần, còn bị cô cảnh cáo vì “giở trò sàm sỡ”. Tuy nhiên, lúc này Bạc Á Thần lại không hề đeo kính nên sự cấm dục nghiêm túc đã hoàn toàn mất đi, thay vào đó lại là sự bá đạo yêu dã đến tận xương.

“Diệt hết đi.”

Môi mỏng khẽ nhếch, Bạc Á Thần trầm thấp ra lệnh giống như đang nói chuyện bình thường, không chút để ý Phục Hổ bang và Thanh Long bang là hai bang phái lớn thứ hai và thứ ba Châu Á chỉ sau Huyết Long bang. Bạc Á Thần không phải là người thích gây chuyện, nguyên tắc của anh luôn là người không phạm ta ta không phạm người, đó là lí do anh để Phục Hổ bang và Thanh Long bang còn tồn tại đến tận nay. Nhưng lần này chúng đã không kiềm nén được nữa thì Bạc Á Thần cũng sẽ thẳng tay.

“Vâng, lão đại.”

Tùy Bách có chút khóc không ra nước mắt, hai băng phái chết tiệt kia, sao các người không mãi mãi núp kĩ trong mai rùa đi, chui ra làm chi để hại hắn phải mệt nhọc thế này. A a a, kì nghĩ của hắn a!!!

“Cộp cộp cộp.”

Tiếng gõ cửa vang lên, Tùy Bách hơi liếc Bạc Á Thần một chút, phát hiện lão đại không tức giận vì bị quấy rầy mới dám ra mở cửa.

“Cậu đến đây làm gì?”

Tùy Bách quát khẽ Lâm Mạnh Nhiên, bộ dạng vô cùng khó chịu. Lâm Mạnh Nhiên không ngờ thái độ của lão đại như thế, vội vàng nói:

“Lão đại, có một cô gái muốn nhờ chúng ta truy tìm thủ phạm đã sát hại vợ chồng tổng giám đốc An Thiệu Minh công ty Thịnh Toàn mười năm trước…”

Lâm Mạnh Nhiên chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Tùy Bách cắt ngang:

“Từ chối đi! Cậu nghĩ Huyết Long bang chúng ta là gì? Những vụ vụn vặt như thế còn cần tiếp nhận sao? Còn dám làm phiền tôi vì chuyện vớ vẩn đó, cậu muốn chết à???”

Lâm Mạnh Nhiên khẽ ảo não cúi đầu, xem ra không thể giúp vị tiểu thư kia được rồi. Đang khi hắn định thất vọng rời đi, Bạc Á Thần đột nhiên lên tiếng:

“Cô ta trông như thế nào?”

Lâm Mạnh Nhiên không ngờ trong phòng còn có một người khác, hơi ngây người một chút thì liền bị Tùy Bách gõ mạnh vào đầu.

“Lão đại hỏi cậu kìa, mau trả lời đi!”

Lão đại? Lão đại nào nữa? Lão đại không phải chính là Tùy Bách người sao? Lâm Mạnh Nhiên khó hiểu nhìn Tùy Bách, cuối cùng cũng ấp úng trả lời:

“Cô gái khá trẻ, tầm hai mươi tuổi, tóc xoăn nhẹ, cao khoảng một mét sáu lăm.”

Bạc Á Thần chú ý đến người muốn hợp tác với Lâm Mạnh Nhiên bởi tập tài liệu đang cầm trên tay. Từ sau khi trở về khỏi bữa tiệc, anh đã ra lệnh cho Tùy Bách điều tra thông tin về bé con thú vị kia. An Tịnh Tuyết, con gái duy nhất của vợ chồng tổng giám đốc An Thiệu Minh công ty Thịnh Toàn, mười năm trước sau khi may mắn thoát khỏi vụ thảm sát thì được cô chú nhận nuôi, sau đó một thời gian bỗng nhiên mất tích đến nay mới trở về. Đọc đến đây, lồng ngực Bạc Á Thần liền nhói đau. Một đứa trẻ sau tuổi tận mắt chứng kiến ba mẹ mình bị giết hại, sau đó còn bị lưu lạc bên ngoài rồi trở thành sát thủ tàn nhẫn khi chỉ mới tròn mười sáu, ông trời rốt cục có mắt hay không?

“Tôi muốn gặp cô ta.”

Mặc dù nghe Lâm Mạnh Nhiên miêu tả hoàn toàn không giống bé con, nhưng Bạc Á Thần vẫn ra lệnh như vậy. Không hiểu sao, anh lại có cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức lồng ngực đều nóng lên.