Lăng Hàn cũng không để trong lòng. Tong ánh mắt của hắn có vẻ vui mừng mà người khác không nhìn thấy được.
Ngô Thiên Phong không phải bị rắn cắn, mà là bị một loại bảo vật kích thương.
Đương nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa thể xác định, nhưng có nắm chắc rất lớn.
- Đến, thay đổi vị trí, để chân nằm ngang.
Lăng Hàn nói.
Ngô Thiên Phong vội ngồi xuống, để chân trái lên một cái ghế khác, sau đó dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Lăng Hàn.
Đan sư như Nguyên Sơ, tuyệt đối không thể ăn nói ba hoa, bởi vậy hắn nói trình độ đan đạo của Lăng Hàn trên hắn, vậy khẳng định là như thế. Tuy chuyện này quá kinh người, để hắn không thể tin tưởng.
Hiện tại tất cả mọi người đã thành lá xanh, đều đưa mắt nhìn Lăng Hàn, thiếu niên cực kỳ trẻ tuổi kia.
Lăng Hàn rất tự nhiên. Kiếp trước hắn đã quen thành tiêu điểm chú ý của mọi người, hiện tại hắn chỉ muốn xác minh suy đoán trong lòng. Hắn đưa tay gõ lên đùi của Ngô Thiên Phong, cứ mấy lần sẽ dừng lại quan sát một chút.
Một lúc sau, hắn lộ ra nụ cười tự tin, nói:
- Lão Ngô, ta sắp trị liệu cho ngươi, có điều, sẽ rất đau!
- Hàn thiếu yên tâm, lão phu là người luyện võ, đau khổ gì chưa ăn qua? Hàn thiếu cứ việc buông tay làm, lão phu chống … A!
Ngô Thiên Phong đang nói dõng dạc, nhưng thình lình phát ra một tiếng hét thảm.
Trên tay Lăng Hàn xuất hiện một đoàn lửa cháy đỏ rực, hóa thành một đạo phong mang, đang thiêu đốt da dẻ của Ngô Thiên Phong.
Nguyên Sơ ở một bên nhìn, thở dài nói:
- Hàn thiếu thực sự là hồng phúc tề thiên, lại có thể dung hợp được một đoàn Dị Hỏa, để lão hủ ước ao chết a!
Ở trước mặt Lăng Hàn, hắn không cần trang dáng dấp cao nhân gì.
Dị Hỏa!
Những người khác nghe xong, đại bộ phận đều mờ mịt, chỉ có Ngô Thiên Phong lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn tự nhiên biết Dị Hỏa là cái gì, đồ chơi này cực kỳ hi hữu, hơn nữa bản thân có uy năng to lớn, muốn dung luyện nói dễ vậy sao?
Nói không dễ nghe, dù Vũ Hoàng hiện nay ra tay cũng chưa chắc làm được, có lẽ chỉ có lão quái vật kia của Thích gia mới có cơ hội.
Lăng Hàn mới chỉ ở Tụ Nguyên Cảnh, hắn là làm như thế nào?
Ngô Thiên Phong tuyệt đối không tin Lăng Hàn có thể dựa vào thực lực bản thân dung hợp một đoàn Dị Hỏa, như vậy rất đơn giản, đây là sư môn hoặc gia tộc sau lưng Lăng Hàn giúp hắn. Có thể thu một đoàn Dị Hỏa, để hậu bối dung hợp, đây là bạo tay thế nào?
Nghĩ tới đây, Ngô Thiên Phong rất cảm kích Nguyên Sơ, vừa nãy nếu như sự tình làm lớn, không nói vấn đề trị liệu hắn, chỉ nói bối cảnh đáng sợ kia của Lăng Hàn, liền không phải Ngô gia có thể so sánh.
- A!
Vừa nghĩ tới đây, hắn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết. Vừa nãy phân tâm, trong khoảng thời gian ngắn quên đi thống khổ, nhưng khi tĩnh thần lại...
Hí!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh sợ, bởi vì bọn họ nhìn thấy trên đùi của Ngô Thiên Phong có từng mạch máu lộ ra, nhưng nhìn kỹ, những mạch máu kia lại đang không ngừng vặn vẹo, giống như con rắn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, ngón tay điểm liên tục, hỏa diễm thiêu đốt, những con rắn kia không ngừng rút lui, tập trung về mắt cá chân.
Bắp đùi của Ngô Thiên Phong lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục bình thường, mà càng đi xuống, màu đen sẽ càng nồng nặc, giống như muốn hóa thành thực chất.
Rất quỷ dị.
Nhưng Ngô Thiên Phong lại lộ ra vẻ kinh hỉ. Dù hắn ngu nữa cũng có thể nhìn ra, Lăng Hàn rất có trình độ, bức "độc rắn" trên người của hắn xuống bàn chân.
Chỉ là... Đau quá! Đau quá! Đau quá!
Ngô Thiên Phong là cường giả Linh Hải Cảnh, sức nhẫn nại vẫn tính mạnh mẽ, lúc này đã có thể miễn cưỡng nhịn không la, nhưng mồ hôi lạnh bốc lên, hai chân run rẩy.
Lúc này, hết thảy màu đen đều hội tụ đến lòng bàn chân.
Lăng Hàn rút kiếm nói:
- Lão Ngô, hiện tại ta đã bức 'độc' đến chân trái của ngươi, cắt bỏ liền không sao, ngươi thấy có được không?
Được con mẹ ngươi a, đây chính là một cái chân của ta!
Ngô Thiên Ba thầm nhổ nước bọt, nhưng trước đó hắn xem qua rất nhiều danh y, đều nói phải cắt tiện toàn bộ chân trái mới có thể giữ được tính mạng, so sánh với đó, chỉ cắt đứt một bàn chân, thực sự là tốt hơn rất nhiều.
Lăng Hàn xuất kiếm, xoạt, hàn quang lóe lên, lập tức liền có máu đen tung toé.
Hắn không có chém bàn chân của Ngô Thiên Phong, mà là rạch một đường, Dị Hỏa bức xuống, máu đen không ngừng tuôn ra.
Đến rồi!
Đột nhiên ánh mắt của Lăng Hàn sáng lên, quăng kiếm, đưa tay tìm trong máu đen, sau đó lập tức thu tay về, không ai chú ý trong tay hắn nhiều hơn một vật, bởi vì vừa tới tay, đã bị hắn thu vào không gian giới chỉ.
Máu đen chảy ra hết, rất nhanh, chân trái của Ngô Thiên Phong liền khôi phục bình thường, chỉ là có vẻ hơi trắng xám, dù sao đã mất rất nhiều máu.
- Được rồi.
Lăng Hàn nói.
Ngô Thiên Phong cảm ứng một lúc, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, vội đứng lên chắp tay nói:
- Đa tạ Hàn thiếu! Đa tạ Hàn thiếu!
Nọc rắn này đã quấy nhiễu hắn rất nhiều năm, dùng vô số thuốc giải cũng không có cách nào, mỗi ngày đều phải lấy nguyên lực áp chế, bằng không độc tố sẽ lan tràn, hấp thu dòng máu của hắn.
Nếu không phải vậy, hiện tại hắn đâu chỉ Linh Hải tầng bảy, làm sao cũng có thể vọt tới tầng chín, có cơ hội xung kích Thần Thai Cảnh.
Nếu như Trùng Dương Đan cũng vô hiệu, hắn thật dự định từ bỏ chân trái, dù sao mất một chân mà sống, cũng tốt hơn nhiều người chết có đủ tứ chi.
Không nghĩ tới, Lăng Hàn lại dễ dàng giải quyết vấn đề quấy nhiễu hắn gần mười năm.
Thần a!
- Thu cái chân xấu xí kia của ngươi đi, rất đẹp sao?
Lăng Hàn căm ghét nói, hiện tại chân trái của Ngô Thiên Phong bị hắn thiêu cháy đen, địa phương không đốt tới thì mọc đầy lông, xác thực rất khó nhìn.
- Vâng vâng.
Hiện tại Ngô Thiên Phong rất cao hứng, cũng không để ý ngữ khí không khách khí của Lăng Hàn.
- Được rồi, ngươi đi đi!
Lăng Hàn phất tay, hạ lệnh trục khách.
- Vâng.
Ngô Thiên Phong vội chắp tay, một bên chào người của Khương gia, một bên xách ba hậu nhân của gia tộc lên. Độc tố đã giải, hắn tự nhiên không cần cầu cạnh Nguyên Sơ nữa, trực tiếp dẹp đường hồi phủ.
- Ngươi cũng trở về đi.
Lăng Hàn nói với Nguyên Sơ.
- Vâng, Hàn thiếu.
Nguyên Sơ vốn định tâng bốc mấy câu, nhưng nghĩ tới Lăng Hàn đang ở Hoàng Đô, nhất định sẽ thỉnh thoảng đến Thiên Dược Các, nên không dây dưa, cáo từ rời đi.
Người ngoài vừa đi, người của Khương gia đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói:
- Làm sao, không nhận ra ta?
- Thật có chút không nhận ra.
Kim Vô Cực cười khổ nói.
- Ngay cả Nguyên Sơ đại sư, Ngô đại nhân cũng phải cung kính, để ta có chút tay chân luống cuống. Nếu không, ta cũng gọi ngươi Hàn thiếu a.