- Dũng Tuyền Cảnh nho nhỏ, cũng dám làm càn ở trước mặt bản thiếu, hừ, xem bản thiếu làm sao trừng trị ngươi!
Lưu Khải Nguyên hết sức tức giận.
Trước đó Lăng Hàn không khách khí với hắn, hiện tại thủ hạ của Lăng Hàn cũng dám không khách khí với hắn, điều này làm cho hắn vô cùng phẫn nộ. Lúc nào Lưu gia đại thiếu trở nên mất mặt như thế?
Chu Vô Cửu cười to nói:
- Lưu Khải Nguyên, ngươi không nên hối hận a!
- Hối hận? Ha ha, tiểu tử thúi này lại còn dám uy hiếp bản thiếu?
Lưu Khải Nguyên giận dữ mà cười, nhìn sang Lang Tuấn Tài.
Lang Tuấn Tài hừ lạnh nói:
- Chủ nhân cuồng, nô tài cũng cuồng, tựa hồ căn bản không biết thân phận của Lưu thiếu a.
Hắn nhìn về phía Chu Vô Cửu nói.
- Nghe đây, gia gia của Lưu thiếu, chính là Đan sư Địa Cấp Lưu đại sư! Tiểu tử, ngươi biết Đan sư Địa Cấp đại diện cho cái gì không? Còn mạnh hơn cường giả Sinh Hoa Cảnh, ngay cả đại năng Linh Anh Cảnh cũng phải khách khí!
- Ngươi quỳ xuống, gọi ba tiếng Lăng Hàn là khốn kiếp, bản thiếu tạm tha ngươi.
Lưu Khải Nguyên cười nói, hôm nay tới đây, chính là đánh mặt của Lăng Hàn, đánh đến đối phương ngoan ngoãn giao tửu lâu ra.
- Được!
Chu Vô Cửu lại đồng ý.
Lưu Khải Nguyên và Lang Tuấn Tài đều ngẩn ra, sao khuất phục nhanh như vậy? Trước đó tiểu tử này không phải rất hung hăng sao? Lẽ nào rốt cuộc biết thân phận của Lưu Khải Nguyên, bị sợ rồi?
- Vậy bắt đầu đi.
Lưu Khải Nguyên nói.
Không hiểu thì không hiểu, ngược lại chỉ cần có thể đánh mặt của Lăng Hàn là được, bị thủ hạ phản bội, nhất định rất khó chịu a?
Chu Vô Cửu hít một hơi, muốn rống to.
- Quỳ xuống!
Lang Tuấn Tài vội nói, muốn xông lên đánh đổ Chu Vô Cửu.
- Quên đi.
Lưu Khải Nguyên đưa tay cản lại.
- Lưu Khải Nguyên là khốn kiếp! Lưu Khải Nguyên là khốn kiếp! Lưu Khải Nguyên là khốn kiếp!
Chu Vô Cửu rống to, thanh âm cuồn cuộn, quanh quẩn không thôi.
- Đệt!
- Muốn chết!
Lưu Khải Nguyên và Lang Tuấn Tài trừng mắt, sắc mặt giận dữ, tiểu tử này lại dám giở trò?
- Ngươi chết chắc rồi! Chết chắc rồi!
Lang Tuấn Tài hét lớn.
- Giết hắn cho ta!
Những tùy tùng kia do dự, tự vệ thì giết người, này không đáng kể. Nhưng chủ động giết người lại là việc khác, Cực Dương Thành có quy củ của Cực Dương Thành, công khai giết người là trọng tội, ai cũng sẽ không dám xúc phạm.
Bởi vậy, đánh Chu Vô Cửu như thế nào đi nữa cũng được, nhưng giết người... làm sao cũng không thể động thủ.
- Tóm lại!
Lưu Khải Nguyên lạnh lùng nói, ở Lưu gia người giết, ai dám chạy tới đòi người? Coi như tới, cũng chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu "người sớm thả, ai biết đi nơi nào", không phải xong sao.
Lang Tuấn Tài lập tức rõ ràng, liếc mắt ra hiệu nói:
- Bắt người!
- Ai dám động thủ?
Một thanh âm nổi giận vang lên, vô cùng già nua.
- Là tên khốn kiếp nào?
Lang Tuấn Tài không kiên nhẫn nói, cái này tiếp theo cái kia, muốn tạo phản sao?
- Gia… gia gia!
Nhưng Lưu Khải Nguyên lại run giọng nói, lộ ra vẻ sốt sắng.
Lang Tuấn Tài chợt cảm thấy lạnh cả người.
Gia gia?
Lưu Khải Nguyên chỉ có một gia gia, chính là đan đạo đại sư Lưu Quý Đồng, Đan sư Địa Cấp hạ phẩm! Hắn lại mắng đối phương khốn kiếp, chỉ cần chuyện này, hắn có thể bị giết chết trăm lần!
Ô nhục Đan sư Địa Cấp a!
Đùng,… hai chân của hắn lập tức mềm nhũn, quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân không phải cố ý nhục mạ đại sư, kính xin Lưu đại sư thứ tội.
Lưu Quý Đồng căn bản không nhìn Lang Tuấn Tài, chỉ nhìn chằm chằm cháu của mình, lộ ra vẻ mặt thất vọng phẫn nộ.
Hắn đang nghe Lăng Hàn truyền thụ đan đạo, nhưng nửa đường bị người đánh gãy, điều này làm cho hắn giận dữ, nhưng tuyệt đối không ngờ, người quấy rối lại là cháu của mình, để hắn xấu hổ không thôi.
Ân chỉ điểm, có thể nói là tình nghĩa bán sư, nhưng cháu của mình lại chạy tới địa bàn của Lăng Hàn diễu võ dương oai, điều này làm cho hắn giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Hắn vẫn cho rằng cháu của mình rất hiểu chuyện, nhưng bây giờ mới biết, hóa ra đó chỉ là làm cho hắn xem.
- Nghiệt súc!
Cả người hắn run rẩy, chỉ vào Lưu Khải Nguyên, một bước dài chạy tới, đùng đùng đùng… đánh bốn cái bạt tai, dùng sức rất lớn, để hai bên má của Lưu Khải Nguyên sưng lên.
Lưu Khải Nguyên cũng rất oan ức nói:
- Gia gia, tại sao ngài đánh con?
- Đánh ngươi, lão phu còn muốn đánh chết ngươi!
Lưu Quý Đồng lạnh lùng nói, lại vung tay lên.
- Gia gia!
Lưu Khải Nguyên vội nhào xuống dưới chân của Lưu Quý Đồng, nước mắt nước mũi chảy ra, hắn biết tính cách của Lưu Quý Đồng, nói muốn giết người tuyệt không phải đùa giỡn.
- Cháu là tôn tử duy nhất của ngài, Lưu gia ba đời đơn truyền, nếu như cháu chết, Lưu gia liền tuyệt hậu!
Lang Tuấn Tài suýt chút nữa té xỉu, ngay cả Lưu Khải Nguyên cũng muốn đánh chết, vậy hắn sẽ là kết cục gì?
Lưu Quý Đồng giơ tay, nhưng thủy chung không thể vỗ xuống, đây quả thật là độc đinh của Lưu gia a.
- Quý Đồng, quên đi.
Lăng Hàn cũng từ trên lầu đi xuống.
- Ngươi…
Lưu Khải Nguyên vừa thấy, đã muốn từ dưới đất bò dậy.
Đùng!
Lưu Quý Đồng lập tức quất tới, mắng:
- Ngươi cái gì ngươi, gọi đại sư!
Đại… đại sư?
Con ngươi của Lưu Khải Nguyên muốn trừng ra, này chỉ là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, so với hắn còn nhỏ hơn rất nhiều, lại là đại sư? Chỉ là Lưu Quý Đồng đánh tới một bạt tai, để hắn cả kinh.
Hắn không ngu ngốc, lẽ nào hiện tại còn chưa ý thức được cái gì?
- Đại sư!
Hắn ngoan ngoãn kêu lên.
Nhưng Lăng Hàn không để ý đến, mà nhìn về phía Chu Vô Cửu, nói:
- Vô Cửu, là ai hạ thủ?
- Hắn, còn có hắn!
Chu Vô Cửu lập tức chỉ vào Lưu Khải Nguyên và Lang Tuấn Tài.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Quý Đồng, cháu trai của ngươi có chút hung hăng nha!
Lưu Quý Đồng lúng túng gật đầu, lại đánh Lưu Khải Nguyên mấy bạt tai, ra tay không chút lưu tình, thực sự là muốn đánh chết. Lưu Khải Nguyên muốn trốn, nhưng Linh Hải Cảnh sao có khả năng là đối thủ của Thần Thai Cảnh, tự nhiên chỉ có phần bị đánh.
Cho đến khi Lưu Khải Nguyên sắp bị đánh chết, Lăng Hàn mới ra tay ngăn Lưu Quý Đồng, nói:
- Tội chết có thể miễn.
- Tạ ơn đại sư!
Lưu Quý Đồng vội vàng nói, vẻ mặt vui mừng.
Nếu thật để Lăng Hàn ghi hận, lấy thiên phú của Lăng Hàn, ngày khác tất thành Đan sư Thiên Cấp, vậy toàn bộ Lưu gia sẽ xui xẻo. Hiện tại, hiển nhiên Lăng Hàn không có ý truy cứu, để Lưu Quý Đồng yên tâm.
Lang Tuấn Tài chảy mồ hôi như mưa, Lưu Khải Nguyên cũng bị đánh gần chết, vậy hắn thì sao?
Ánh mắt của Lăng Hàn nhìn sang, như nhìn một kẻ đã chết.
- Lăng thiếu, Lăng thiếu, tha ta một lần! Tha ta một lần!
Lang Tuấn Tài run giọng nói, hiện tại hắn biết vì sao Lưu Vũ Đồng, Chu Vô Cửu có niềm tin như vậy, không phải bọn họ quê mùa, mù quáng tự đại, mà là lá bài tẩy mạnh mẽ kinh người!
- Lăng đại sư, người này liền giao cho ta xử lý đi!
Lưu Quý Đồng hiện đầy sát khí nói. Làm sao cũng phải cho Lăng Hàn một câu trả lời thỏa đáng? Tôn tử đương nhiên là không nỡ giết, vậy chỉ có thể tìm một tên chủ mưu khác.