Thần Đế Trọng Sinh

Chương 234: Ngươi có biết ta là ai?



Ở phía trong trang viên của Diệp gia, trong phòng hội nghị gia tộc,

Diệp gia trang vườn chỗ sâu, gia tộc nghị hội trong sảnh,

"Ba!"

Ngồi ở chủ vị một ông lão dáng người thẳng tắp, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng dậy, tức giận đến râu ria được thổi lên rất cao, gần như là giận dữ hét lên:

"Diệp Cuồng Tiên lại là cháu trai của Diệp Huyền Lâm ta! Tại sao đến bây giờ ta mới biết được! Ai có thể cho ta một lời giải thích?"

Hóa ra, lão giả này bỗng nhiên chính là Diệp Huyền Lâm gia chủ Diệp gia đương thời, ông nội của Diệp Trần!

Diệp Huyền Lâm rất nổi nóng, hôm náy hắn ở chỗ người bạn già nghe nói, Diệp Cuồng Tiên vang danh thiên hạ lại là cháu của mình, thế là ngay lập tức triệu tập tất cả các cao tầng trong gia tộc tập trung lại một chỗ, nổi trận lôi đình.

Mọi người Diệp gia nhất thời thi nhau cúi đầu, lặng lẽ một lúc.

"Thiên Ca! Ngươi tới nói trước một chút, chuyện này ngươi biết được từ lúc nào?"

Thấy mọi người đều không nói lời nào, Diệp Huyền Lâm đành phải hướng về phía Diệp Thiên Ca ở bên cạnh trầm giọng hỏi.

Diệp Thiên Ca bình tĩnh nói:

"Cha, con cũng là vừa mới biết được không lâu, hơn nữa con nhớ được, ở mười tám năm trước ngài nói qua, sau này không cho phép chúng ta ở trước mặt ngày đề cập tới hai người mẹ con bọn hắn!"

"Ta..."

Diệp Huyền Lâm lập tức không phản bác được, hơn nữa cũng không nghĩ tới, con trai mình luôn luôn ôn kiệm lễ cung, thế mà cũng học được mở miệng chống đối hắn.

"Năm đó là năm đó! Bây giờ là bây giờ! Nếu ta sớm biết hắn có thiên phú như thế, tuổi còn trẻ đã trở thành tiên nhân, thì coi như có Tần gia đè ép ở trên đầu, ta cũng sẽ để hắn nhận tổ quy tông!"

Diệp Huyền Lâm nói tới đây, dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:

"Nhớ về Tần gia kia, vì sao có thể tung hoành Hoa Hạ, không người nào dám tranh tài? Còn không phải bởi vì đằng sau bọn họ có một vị lão tổ tiên nhân a!"

"Trong nhà có một vị tiên nhân, tương đương với một vị Bồ Tát sống, chẳng những gia tộc trăm năm không lo, người người đều có thể sống lâu trăm tuổi! Hơn nữa đủ để lực áp một nước, đó là vinh dự cỡ nào!"

"Nhưng hôm nay, điều này nên thuộc về vinh quang của Diệp gia chúng ta, nhưng nó đã bị hủy hoại!"

Không nghĩ tới, Diệp Thiên Ca nghe được điều này, đột nhiên nhảy dựng lên một chút và đứng dậy, "Gia tộc! Gia tộc! Ở trong mắt cha, có phải chỉ có lợi ích của gia tộc hay không? Năm đó ta chính là bởi vì bị lợi ích của gia tộc ràng buộc, cho nên mới không thể không từ bỏ mẹ con hắn, nhưng cha có biết mười tám năm qua, mỗi ngày con đều phải sống trong áy náy mà vượt qua là có tư vị gì không?"

Lần này chẳng những Diệp Huyền Lâm sợ ngây người, ngay cả những người khác cũng trợn tròn mắt lên.

Diệp Thiên Ca tuy tằng danh xưng chiến thần trong quân đội, nhưng hắn ta luôn là một người khiêm nhường, mọi người chưa bao giờ thấy hắn ta phát hỏa lớn như vậy, đặc biệt là nổi giận với lão gia!

Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Huyền Lâm cũng không biết nên nói cái gì.

Ngay vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa dồn dập, "Đi vào!"

Cửa phòng được đẩy ra, rõ ràng là bảo vệ ngoài cửa trước đó, thở không ra hơi nói:

"Lão gia tử, không xong! Ngoài cửa có một tên thiếu niên, nói muốn tiếp kiến Diệp gia, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ như hắn không có ý tốt!"

Diệp Huyền Lâm đang kìm nén tức giận trong lòng mà không có chỗ phát tác, lập tức tức giận nói:

"Bây giờ con chó con mèo gì đều có thể tiến đến Diệp gia của ta giương oai sao? Vậy thuê những cái thùng cơm di động như các ngươi về đề làm gì? Trực tiếp đuổi cổ đi ra ngoài cho ta là được!"

Nhân viên bảo vệ kia lập tức tỏ vẻ khó xử, "Lão gia tử, võ công thiếu niên kia cực cao, chỉ sợ không thua Diệp tướng quân!"

"Nói bậy nói bạ!"

Diệp Huyền Lâm đang muốn mở miệng mắng to, Diệp Thiên Ca ở một bên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi:

"Hắn có từng báo ra tên của mình không?"

Bảo vệ hơi suy nghĩ một chút, vội vàng nói:

"Hắn nói hắn gọi... Diệp Cuồng Tiên!"

"Cái gì!"

Nhân viên bảo vệ nói điều này, toàn bộ người ngồi ở trong phòng hội nghị, lập tức tràn đầy vẻ sợ hãi!

"Diệp Cuồng Tiên? Không phải nói hắn đã đồng quy vu tận với Tần Đạp Thiên rồi hay sao?"

"Tại sao lại xuất hiện Diệp Cuồng Tiên ở đây?"

"Không phải là mạo danh a?"

...

Ngay vào lúc mọi người Diệp gia còn đang nghị luận sôi nổi, đột nhiên có một giọng nói, giống như là từ trên chín tầng trời truyền đến, "Tần Nguyệt Nga! Diệp Vô Thương! Hai người các người cút ra đây!"

Diệp Thiên Ca nghe được giọng nói này, đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, không thể không dậm chân nói:

"Ta sớm nên nghĩ tới a! Hắn cố ý giả chết, hóa ra là bởi vì chuyện này!"

Sau khi đoán được dụng ý của Diệp Trần, vẻ mặt của Diệp Thiên Ca trở nên trắng bệch, thân thể lập tức nhoáng một cái. người đã xông ra khỏi phòng hội nghị.

Mọi người của Diệp gia thấy thế, cũng lập tức vội vàng đi theo ra ngoài.

"Là ai dám hô to gọi nhỏ ở Diệp gia ta, cũng dám bảo bản thiếu cút ra đây, không muốn sống sao?". Nha𝒏h 𝑚à khô𝒏g có quả𝒏g cáo, chờ gì tì𝑚 𝒏gay ⩵ T𝚁ÙMT𝚁𝐔YỆ N﹒v𝒏 ⩵

Tâm tình của Diệp Vô Thương hôm nay rất tốt, bởi vì cái đại họa kia của chính mình đã chết rồi, hắn đang định đi ra ngoài tìm một chỗ vui chơi thật sung sướng, sau đó lại nghe được thế mà có người dám gọi thẳng tên của hắn, còn bảo hắn cút ra đây, lập tức tức giận đến không nhịn được.

Thế nhưng là, chờ lúc hắn tức giận đùng đùng từ phía sau viện đi ra, lúc nhìn thấy người nói chuyện, lập tức bị dọa đến cả hồn vía đều muốn bay ra ngoài!

"Ngươi ngươi...ngươi là Diệp Trần? Ngươi không phải đã...đã chết rồi sao?"

Trong lời nói run lẩy bẩy, Diệp Vô Thương không do dự chút nào, vội vàng co cẳng muốn chạy về phía sau viện.

Đáng tiếc tốc độ của hắn bây giờ ở trong mắt Diệp Trần quả thực so ốc sên còn phải chậm hơn!

"Còn muốn chạy?"

Diệp Trần trực tiếp đưa tay khẽ vồ, Diệp Vô Thương vừa đúng lúc lao đi còn chưa tới mười mét, lập tức cảm nhận được toàn bộ thân thể của chính mình giống như bị một cái bàn tay khổng lồ vô hình gắt gao nắm lấy, sau đó không thể không chế được mà bay ngược lại.

"Ầm!"

Diệp Vô Thương trực tiếp bị Diệp Trần bắt đầu trở lại trước mặt, hung hăng ném xuống ở trên mặt đất, sau đó dùng chân đạp vào sau lưng của hắn, khiến cho hắn không cách nào động đây.

Rất nhanh Diệp Vô Thương bị dọa cho tè ra quần, vội vàng nói:

"Trần! Trần! Đừng có giết anh! Bất kể nói thế nào, anh cũng là anh của em! Ân oán đời trước của bọn họ, cùng chúng ta không có liên quan? Em đây là đang làm cái gì?"

Nghe được lời này của Diệp Vô Thương, Diệp Trần lập tức cười lạnh, nếu như không có trải qua kiếp trước kia, Diệp Trần đối với Diệp Vô Thương thật đúng là không có hận ý gì, dù sao một đời này hắn còn chưa tới làm được chuyện gì đối với Diệp Trần.

Thế nhưng là, Diệp Trần chỉ cần vừa nghĩ tới kiếp trước, Tô Lam bị hắn hại chết, Đường Thanh Nhã cũng bị hắn thiết kế cưỡng hiếp mà chết, Ngô Lỗi người bạn tốt của mình bị hắn làm cho tàn phế cả đời!

Nghĩ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, sát ý trên người Diệp Trần lập tức không nhẫn nại được!

Diệp Vô Thương cũng cảm nhận được sát khí trên người Diệp Trần rất mạnh, lập tức trực tiếp bị dọa tè cả ra quần, quần ướt một mảnh.

Ngay vào lúc Diệp Trần nhịn không được muốn một chưởng đập Diệp Vô Thương thành tro bụi, đột nhiên một tiếng kêu vang lên, "Đừng vội làm tổn thương con trai ta!"

Sưu!

Ngay tại lúc tiếng kêu này vang lên, một cái mũi tên màu băng lam bay ra, bay thẳng tới mi tâm của Diệp Trần!

"Hừ!"

Diệp Trần trực tiếp hừ lạnh một tiếng, chẳng những không hề động một chút nào, hơn nữa ý muốn ngăn cản cũng không có, mặc cho mũi tên kia bắn trung vào mi tâm của hắn.

Tuy nhiên, "Bành!" một tiếng,

Trong nháu mắt mũi tên vỡ vụn, còn chưa làm Diệp Trần bị thương một chút nào.

"Cái gì!"

Người bắ n ra phi tiến kia, là một thiếu phụ có vẻ mặt xinh đẹp nhìn qua khoảng ba mười bốn mươi tuổi, trong tay cầm một cái trường cung có phong cách cổ xưa, vào lúc này mặt mũi đang tràn đầy vẻ chấn kinh.

Nhìn thấy người này xuất hiện, hai con người của Diệp Trần phát lạnh, sát khí trên người lập tức dâng lên lần nữa, giọng nói lãnh đạm như ác ma từ trong địa ngục đi tới, gằn từng chữ một:

"Tần Nguyệt Nga! Ngươi có biết ta là ai?"

P/S: Ta thích nào...KP.TLT. Đề Cử 90 - 100, Like FB....