Tự học buổi sáng của Kha Dương vốn chỉ dành cho việc ngủ bù với ăn sáng nhưng hôm nay cậu không có cơ hội, cậu vừa vào trường đã bị thầy Khương xách tới văn phòng nhìn thầy ngồi uống trà gừng một cách chậm rãi hưởng thụ.
Trong túi Kha Dương còn cái bành bao nhỏ vô cùng muốn lấy ra ăn nhưng trước mặt là thầy chủ nhiệm Khương nổi tiếng uy nghiêm, ghét ác như thù, Ngốc Tam Nhi nhìn thấy thầy có thể chết đứng tại chỗ, Kha Dương còn chịu được nhưng cũng không tình nguyện đối mặt trực tiếp với thầy.
“Kha Dương à….” Rốt cuộc thầy Khương cũng ngẩng đầu khỏi ly trà gừng, chóp mũi bị hơi nóng hun đỏ bừng, hai tròng kính phủ đầy hơi nước trắng.
“Dạ.” Kha Dương thành thật trả lời.
Thầy Khương ngửa đầu nhìn cậu cho đến khi hơi nước trên kính tan đi hết mới hỏi một câu: “Gần đây em xảy ra chuyện gì phải không…”
“Em có gì đâu, ăn được ngủ được.” Kha Dương sờ sờ cái bánh bao.
“Thầy thấy em chính là quá ham chơi, thành tích thì không tốt, còn nói tới chuyện khác người,” thầy Dương lau lau mắt kính nhìn mặt cậu một hồi, “Cũng không giống chuyện em sẽ làm.”
“Vâng ạ, em đâu có gan đó.” Kha Dương nhanh chóng gật đầu.
“Nhưng em vẫn rất kỳ quái,” thầy Khương lắc đầu dịu giọng lại, “Hôm đó mới học nửa buổi đã lao ra ngoài, hôm qua trốn học, em nói cho thầy biết coi em gặp chuyện gì rồi?”
“Đâu có ạ, hôm đó em bị tiêu chảy không muốn dính quần…”
“Kha Dương!” Đột nhiên thầy Khương hét thật to làm Kha Dương giật mình tới mức muốn quỳ xuống, ngay cả các giáo viên xung quanh cũng phát run.
“Thầy Khương, em không sao thật mà,” Kha Dương nhỏ giọng, vừa rồi sợ tới mức muốn bóp nát cái bánh bao, “Hôm đó em tiêu chảy thật mà, dạ dày em không tốt đâu phải thầy không biết….”
“Vậy hôm qua em bị gì, thầy hỏi thì Kha Mãnh nói bị sốt,” thầy Khương nhớ lại rồi cao giọng, “Nhưng thầy đi nhà em chú em nói sáng sớm ra khỏi cửa em không bị sốt.”
Kha Dương bị thầy Dương nhìn như khoan mấy lỗ trên mặt, cậu gãi đầu: “Em…Trốn đi chơi.”
“Kha Dương à,” thầy Khương cảm thấy câu trả lời này coi như đáng tin, nhíu mày bắt đầu dạy dỗ, “Đầu óc em rất tốt, chi cần em dùng một phần mười thôi sẽ không như bây giờ, lúc rày em y như mất hồn vía ấy cứ như thế thì làm sao thi đại học đây? Nếu không thi đại học thì em học cấp ba làm gì, chi bằng học trường nghề còn rèn ra được nghề nghiệp tốt…”
Kha Dương bị thầy Khương nói tới khi chuông vào tiết một với được thả khỏi văn phòng, vừa chạy về phòng học vừa moi cái bánh gần nát ra ăn.
Vừa ngồi xuống đã bị Ngốc Tam Nhi đá vào ghế, cậu quay lại nhìn nó rướng qua: “Bị mắng tới đâu rồi?”
Kha Dương duỗi duỗi ngón tay: “Còn sống.”
“Ráng suy nghĩ cho kỹ coi chiều nay về giải thích sao với ba em…” Ngốc Tam Nhi hất ngón tay cậu rồi nằm sấp lên bàn.
Giải thích, có cái gì mà giải thích, Kha Dương nâng cằm rồi dùng ngón tay xoa xoa, dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, cho dù nói đi chỗ Diệp Huân thì sư phụ cũng không nói gì hay, cùng lắm sau này không trốn học là được…
Kha Dương hồi thần rồi mò sách trong ngăn bàn, đụng trúng một bức thư trên chồng sách, cậu rút ra lập tức sửng sốt, một phong thư hồng phấn có viết bốn chữ thanh tú bên trên: Kha Dương thân ái.
“Mày viết à,” Kha Dương nằm sấp lên bàn lục lọi đống sách vở, “Mày nói tao với mày là ai, muốn nói gì thì nói thẳng với tao nè, phí chi trang giấy thế…”
“Đừng có không biết xấu hổ, bà đây chướng mắt mày nhé, không có chút cảm giác an toàn, ngoài biết chơi bóng ra không xài được gì,” Cao Yến coi thường cậu một hồi, “Tìm mày cho tao thêm buồn bực à.”
Kha Dương vui vẻ: “Yến Nhi thiệt nể tình, con gái như mày tao không dám đụng, sơ hở một chút là bị thương liền.”
Chiếu theo tình hình thực tế Kha Dương không nhận được nhiều thư tình lắm, như lời Cao Yến nói cậu chỉ biết chơi bóng, không hề quan tâm tới nữ sinh, liếc mắt đưa tình gì đó đều như đụng phải tường, con trai như vậy khiến con gái không có dũng khí tỏ tình.
Kha Dương rút bức thư ra đọc, đầu tiên là thấy những hình động vật dễ thương cùng trái tim đủ hình dạng, rồi đến cái tên được ký bên dưới, Bành Na Na.
…Bành Na Na là ai?
Nữ sinh lớp mình Kha Dương còn nhận mặt không được, thường xuyên gọi sai tên, còn Bành Na Na này chắc chắn học lớp khác, cậu suy nghĩ cả buổi vẫn không nghĩ ra được ai, gái lớp khác ngoại trừ gọi được tên Lương Ny thì chẳng chú ý tới ai.
Bức thư này rất ngắn, chỉ có ba đoạn, đoạn thứ nhất là kể ra mấy tháng qua vì muốn tỏ tình với Kha Dương mà đấu tranh tâm lý thế nào, đoạn thứ hai ca ngợi cậu anh tuấn phi phàm, phong thái hiên ngang, lúc chơi bóng như thiên binh từ trên trời giáng xuống, đoạn thứ ba là mong muốn về tương lai của hai người như cùng học đại học rồi hẹn hò vân vân…
Mồ hôi Kha Dương tuôn ra, cậu liếc mắt nhìn Cao Yến, bọn họ ngồi chung ba năm thậm chí lúc phân ban cũng ngồi kế nhau như kỳ tích, luận về quan hệ, chính là….Anh em sống chết, cậu dùng ngón tay chọt chọt lưng Cao Yến: “Yến Nhi.”
“Có rắm thì phóng, không thì im.” Cao Yến vừa làm bộ nghe giảng vừa lén mở tiểu thuyết để xem.
“Bành Na Na là ai vậy?”
Bành Na Na là người của lớp thứ 6, cách lớp Kha Dương một phòng học, Cao Yến nói, đó là người đẹp ngực to, Kha Dương mày thiệt có phúc…
Ngoại trừ lúc coi phim 18 +, thời gian con lại Kha Dương không chú ý tới ngực nữ sinh, đối với hình tượng này cậu chỉ cảm thấy muốn đổ mồ hôi. Buổi chiều lớp cậu với lớp số 6 có chung tiết thể dục, hơn nữa còn có trận bóng giao hữu nam sinh chơi bóng nữ sinh vây xem, Kha Dương nhất thời thấy áp lực như núi.
Ngốc Tam Nhi đọc xong bức thư thì hưng phấn vô cùng: “Dương ca, cái cô lúc trước viết thư cho anh á, không thể nào so được với Na Na đâu, cơ hội đó, nắm chắc đi!”
“Nắm chắc…không nổi…” Cuối cùng Kha Dương cũng nhìn thấy Bành Na Na do Ngốc Tam Nhi chỉ, ngực không nhỏ thật nên mặc đồng phục thể dục vô cùng nổi bật.
“Đi đi!” Ngốc Tam Nhi vỗ vai cậu rồi chạy về phía sân bóng.
Kha Dương không nhìn qua hướng sân mà quét mắt nhìn phía này một cái, vừa nhìn đã đối diện với Bành Na Na, cô thẹn thùng nở nụ cười, cậu bật người muốn chạy.
Bành Na Na rất xinh đẹp, kiểu xinh đẹp trái ngược với Lương Ny thanh tú, cô trông trưởng thành cười lên ngọt ngào…Lòng Kha Dương hơi loạn rồi nhớ tới mục tiêu phải tìm bạn gái tối qua.
Cậu còn đang nghĩ việc này làm sao cho thuận lợi thì quả bóng bay thẳng tới trước mặt làm cậu hoảng sợ cúi đầu né đi, quả bóng bay khỏi đường biên ngang.
“Đệch, Kha Dương mày mộng du hả! Bóng của đội mình mà trốn em gái mày!” Có người hét lên.
Kha Dương hơi xấu hổ, cậu dậm dậm chân rồi chạy qua: “Nếu là em gái mày chuyền tao nhất định không né.”
Ngay từ đầu trận bóng này đã rất tốn sức, lớp Kha Dương có ưu thế cao lớn, góc đứng cửa cậu với Ngốc Tam Nhi còn có thể che luôn cái rổ không chừng, nhưng cậu chịu không nổi tiếng la hét của Bành Na Na bên cạnh, nhịp độ của cậu với nó bị cô hét đến mức tự loạn.
“Em xin anh đó Dương ca, đừng vậy nữa coi, hai ta không phối hợp thì chơi cái lông gì.” Ngốc Tam Nhi nhanh chóng bất lực, bọn họ chưa từng bị lớp số 6 bỏ xa thế này.
“Biết rồi.” Kha Dương nhìn thoáng qua tỉ số, chỉ kém bốn điểm, còn được.
Lúc nghỉ giữa hiệp Kha Dương đã nghĩ thông so với bóng rổ thì con gái thật sự không thể sánh bằng, cậu không chịu được việc thua điểm nên khi bước vào trận cậu phải quăng Bành Na Na ra sau đầu.
Cho đến khi bên cạnh trở nên ồn ào cậu mới phát hiện Bành Na Na đến bên người khi nào không biết còn cầm chai nước trái cây…
“Cho cậu.” Cô đưa chai nước tới mặt Kha Dương, cười tươi rồi nhìn mặt cậu chăm chú.
“…Cám ơn.” Kha Dương không do dự cầm lấy uống mấy ngụm rồi đưa qua cho Ngốc Tam Nhi.
Đợi Bành Na Na đi rồi Ngốc Tam Nhi mới nhỏ giọng hỏi: “Anh là loại người gì không biết!”
“Loại gì?”
“Anh mẹ nó đưa em làm gì!”
“Không phải anh uống rồi đưa em là bình thường à, không uống thì cầm giùm.”
“Sao mà giống được, chai nước này là người ta cho anh đó, đệch.” Ngốc Tam Nhi quăng cho cậu một cái khinh bỉ.
Kha Dương nhìn thoáng qua sân đối diện, Bành Na Na đã về ngồi ở chỗ cũ với mấy bạn nữ rồi cười với cậu, cậu cũng cười lại rồi cúi người chỉnh lại đôi giày đang mang.
Có người ở phía sau đá mông cậu cái: “Di động mày có tin nhắn kìa.”
Kha Dương quay đầu lại thấy Cao Yến đang quăng áo mình tới, cậu nhanh chóng móc di động chỉ có Diệp Huân mới liên hệ ra xem.
Tin nhắn được gởi 15 phút trước, rất đơn giản: Tan học gọi điện cho tôi.
Lòng Kha Dương bất an bèn cầm di động chay qua một bên gọi cho Diệp Huân, một lúc lâu sau hắn mới bắt máy, giọng nói rất bình tĩnh không giống như xảy ra chuyện làm cậu yên tâm hơn một chút.
“Anh, có việc gì sao?”
‘Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn báo cho cậu một tiếng mắc công cậu nói tôi coi cậu là đứa con nít.” Diệp Huân cười cười.
“Ngoan ghê, anh nói đi,” Kha Dương dựa vào gốc cây, Ngốc Tam Nhi phía sau gọi cậu vào sân, cậu quay lại la lớn, “Đổi người khác đi, chút anh lại!”
“Hôm nay lúc đi làm tôi vô tình thấy trên cánh tay có dấu tay,” Diệp Huân uống ngụm trà, “Ba ngón tay, tím xanh.”
“Em đệch!” Da đầu Kha Dương run lên, tâm tình vừa thả lỏng đã căng thẳng tiếp, “Tay nào?”
“Tay trái,” dường như Diệp Huân chẳng có chút sốt ruột nào, “Hôm qua cậu ở chung với tôi, có thấy tôi va vào đâu mà không biết không?”
“Anh tin được chắc!” Kha Dương cắn môi, “Không phải anh nói không uống nhiều à! Còn nói có em bên cạnh, em có thể để anh va vào đâu sao, còn va mà không biết?”
“Cậu sốt ruột làm gì…”
“Anh, coi như em cầu xin anh chút nữa anh qua đây được không, đi gặp sư phụ em.”
“Được.” Diệp Huân trả lời dứt khoát.
Từ lúc Kha Dương nghe điện thoại của Diệp Huân thì có hơi phiền muộn, việc này nên xử lý sao đây? Cậu làm lơ với tiếng thét chói tai của Bành Na Na, đem hết tức giận trong lòng xả vào trận bóng.
Sau khi kết thúc thi đấu Ngốc Tam Nhi ôm vai cậu: “Mọi người nói Bành đại mỹ nữ cho thuốc k1ch thích vào nước của anh đó, anh điên cuồng ghê hồn ngay cả bóng của bên nào cũng không phân biệt được.”
“Chút nữa Diệp Huân đến đây,” Kha Dương dùng áo khoác lau mồ hôi trên đầu, “Bữa nay em giúp anh đối phó sư phụ, chuyện này chưa có xong mà ông ấy chắc biết biện pháp giải quyết, vừa rồi Diệp Huân nói tay anh ấy có dấu tay…”
“Em đệch,” Ngốc Tam Nhi rùng mình một cái, rõ ràng nó đang đứng dưới mặt trời nhưng vẫn thấy lạnh run, “Oán khí của đứa nhỏ đó nặng quá rồi.”
Kha Lương Sơn đã sớm ngồi trong sân chờ Kha Dương về, đây là lần thứ hai cậu không về ngủ đã vậy còn trốn học làm gã rất đau đầu.
Hai ngày nay người gã cũng không dễ chịu gì, cảm giác rất tệ, ban đêm không ngủ được mà mở trừng mắt tới sáng, bên tai còn nghe tiếng người khóc nỉ non cùng kể lể đủ thứ. Gã không có tâm trạng xem xét đây là chuyện gì vì nhất định có liên quan tới chuyện nhà lão Tứ, tâm tư gã hiện giờ đặt toàn bộ lên người Kha Dương, gã sợ cậu xảy ra chuyện không may.
Lúc Kha Dương cùng Diệp Huân vào cửa, Kha Lương Sơn thở dài nhè nhẹ.
Dấu tay trên cánh tay Diệp Huân cũng không đậm chỉ hơi tím xanh y như vết bớt, Kha Lương Sơn nhìn kỹ rồi xác định đây lá dấu tay của một đứa bé.
“Đứa nhỏ còn trên người cậu ta, con thấy được không?” Kha Lương Sơn quay đầu nhìn Kha Dương.
“Không thấy ạ.” Kha Dương lắc đầu.
“Cảnh sát Diệp, việc này không phải muốn thì xử lý ngay được,” Kha Lương Sơn cầm tẩu thuốc rít một hơi, “Tôi không biết đứa nhỏ này đang trong trạng thái như thế nào nếu như xử lý lỗ m ãng sẽ không lường được hậu quả, tôi xin nói thẳng tôi sẽ không để Kha Dương bị tổn hại cho dù có chuyện gì đi nữa, đây là giới hạn của tôi, ngài hiểu chứ?”
“Tôi hiểu rồi.” Diệp Huân cười cười.
“Cảnh sát Diệp, hôm nay cũng trễ rồi, cậu ngủ trong phòng Kha Dương đi có gì dễ giúp nhau, tôi nghĩ đứa nhỏ kia nổi giận rồi.”
Diệp Huân hơi do dự, hắn đồng ý đến đây gặp Kha Lương Sơn chính vì muốn biết phương hướng giải quyết đại khái nhưng nếu kêu hắn ở lại thì hắn không muốn chút nào.
“Sư phụ, anh ấy không quen….Phòng của con con nhìn còn thấy xấu hổ đây này…” Kha Dương biết Diệp Huân nhất định không tự nhiên nên nhanh chóng ngồi xổm bên cạnh Kha Lương Sơn tìm cách ở giữa.
“Không quen? Giữ mạng trước đi rồi nói tới quen hay không quen,” Kha Lương Sơn đứng lên vào phòng bếp, “Người chết rồi thì ở đâu cũng quen.”
Diệp Huân dở khóc dở cười, ông già này nói chuyện thẳng thắng hay cố ý đối phó hắn đây, hắn nhìn Kha Dương: “Sư phụ cậu biết cách nói chuyện ghê.”
“Toàn vậy đấy,” Kha Dương mở cửa phòng mình nhìn lướt qua, “Không thì tối anh nay ráng nhịn đi, cũng không phải chưa từng ngủ chỗ em…”
“Sư phụ cậu có cách thật à?” Diệp Huân sải bước vào phòng Kha Dương.
“Chắc chắn có nhiều hơn em,” Kha Dương quăng cặp sách lên giường, nghĩ nghĩ rồi lấy quăng qua bàn, “Hai mắt em thâm đen hết rồi.”
“Ê,” Diệp Huân thấy trong cặp sách của cậu lòi ra phong thư hồng nhạt bèn lấy tay rút xem, “Thư tình à?”