Thần Khúc

Chương 393: Người thứ năm



Giang Thiện Duy dẫn Khúc Duyệt đến một phù không đảo ở góc Đông Bắc.

Trên đảo không có kiến trúc nào, chỉ trồng toàn tre xanh, gió thổi rừng tre hơi lay động. Hàng hàng tiên hạc ngân nga ríu rít, con đậu con bay rộn ràng giữa rừng trúc.

"Có tám hòn đảo như thế này trong khuôn viên bát giác của học viện, chuyên dành cho tiên hạc sống."

Bởi vì học viện có diện tích rất lớn, nhiều tầng khác biệt nên bắt buộc phải dùng tiên hạc để di chuyển thay vì đi bộ.

Gương mặt Giang Thiện Duy sưng vù, nói chuyện khó khăn, thậm chí còn phải ra hiệu: "Mỗi đàn hạc đều có lãnh thổ riêng, ta phải tìm rất lâu mới gặp được con hạc đã phá hoại vườn thuốc."

Lúc giải thích đôi mắt cậu lại ươn ướt, "Sư tỷ, chính là nơi này!"

Khúc Duyệt nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy một đám tiên hạc đang đứng túm tụm trên mặt đất ngủ gà gật. Có một con rõ ràng không hòa hợp với bầy, đứng một mình trên cành cây, tròn xoe mắt nhìn bọn họ, ánh mắt sáng ngời có thần. Trên cái chân phải như chiếc đũa là sợi chỉ hồng Khúc Duyệt đã cột vào trước đây.

Sau khi dùng thần thức đánh giá, nàng hết sức kinh ngạc, linh khí của nó tăng cao hơn trước rõ rệt, linh trí cũng đã mở một ít, đã có được căn cơ tu đạo. Thật lạ, hôm trước lúc nàng cưỡi nó, rõ ràng vẫn là một tiên hạc bình thường. Tiên hạc có được đạo cơ, nghĩa là đã ở cấp hai, đâu thể nào che giấu tu vi trước mặt nàng. Tuy Khúc Duyệt thông thạo nhiều ngôn ngữ động vật song lại không bao gồm chim chóc, nếu không nàng thật sự muốn hỏi nó.

Đột nhiên, Khúc Duyệt nhớ đến vườn thuốc bị nó phá nát, đó là cây bạch nguyệt thảo mà Giang Thiện Duy chẳng quản ngày đêm cố gắng nuôi lớn hơn nửa tháng, để dùng luyện chế đan dược tăng cường pháp lực. Đan dược ấy gồm có mười hai loại dược liệu, bạch nguyệt thảo chỉ là một trong số đó. Mà tiên hạc đào lên bạch nguyệt thảo, chỉ ăn rễ cây mà thôi. Nghĩ kỹ lại, đừng nói là ăn sống thảo dược, ngay cả trực tiếp ăn cả bình đan dược thành phẩm, chưa chắc tạo ra được một con hạc có tu vi.

Tuy nhiên, chỉ có thể là do những ngọn bạch nguyệt thảo đó mà ra.

Khúc Duyệt đang định hỏi Giang Thiện Duy đã lấy loại bạch nguyệt thảo đó từ đâu thì thấy tiên hạc chợt vỗ cánh bay đến tấn công cậu.

A, thật là một con hạc hung hăng!

Khúc Duyệt theo bản năng định ra tay nhưng Giang Thiện Duy đã ngăn lại: "Sư tỷ, đây là ân oán của ta với nó, tỷ không cần ra tay!"

Khúc Duyệt vội thu thế, dùng thuật khinh thân tránh qua một bên, quan sát trận chiến từ xa để không bị dính chiêu.

Giang Thiện Duy nói xong khép lại hai ngón tay, thầm niệm pháp quyết, sau đó đầu ngón tay xuất hiện chùm sáng xanh nho nhỏ. Ánh sáng xanh kéo dài biến thành một sợi dây gai hung hăng đánh vút về phía tiên hạc.

Hạc kia nhanh như chớp, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thừa dịp Giang Thiện Duy đang vung roi tấn công đã vòng ra phía sau mổ vào ót cậu.



Khúc Duyệt vô cùng kinh ngạc, con hạc này quả thật lợi hại, những bước chân của nó lại là một tập hợp gồm những cước bộ theo dịch số. Ngay cả khi có cơ duyên hình thành đạo cơ, cũng đâu thể nào chỉ trong hai này đã học được cước bộ tinh diệu như thế chứ!

Giang Thiện Duy không có kinh nghiệm đấu pháp nên không đánh lại, hạc kia cũng xem như đã lưu tình, chỉ mổ vào mặt chứ không nhằm vào mắt, nếu không e là cậu đã mù luôn rồi.

Nhưng ngay sau đó, chuyện kỳ quái hơn đã xảy ra.

Tiên hạc đang có lợi thế rõ ràng, đột nhiên thu thế, còn cố ý chừa ra sơ hở để Giang Thiện Duy chui vào chỗ trống quất cho nó một roi. Roi gai như móc câu khiến lông chim bay lả tả như tuyết đổ. Lúc này tiên hạc cố gắng chống trả nhưng đã không thể làm theo ý mình, đà tấn công của Giang Thiện Duy càng lúc càng mạnh.

Khúc Duyệt suy nghĩ, chẳng lẽ muốn lấy lui làm tiến dụ địch vào sâu hơn rồi một chiêu dứt điểm ư? Nàng định lên tiếng nhắc nhở Giang Thiện Duy nhưng chợt nhớ cậu dặn mình không thể nhúng tay nên đành ngoan ngoãn im lặng.

Sự thật chứng minh nàng đã đoán sai, tiên hạc không có bất kỳ phản công nào, bị Giang Thiện Duy nhảy lên lưng hung hăng quất một roi thiệt mạnh. Tiên hạc kêu một tiếng thảm thiết dọa cho những con khác hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

"Cho ngươi mổ ta nè!"

Giang Thiện Duy rửa được mối nhục xưa, hưng phấn vô cùng, càng đánh càng hăng, đánh xong lại bắt đầu nhổ lông của nó.

Những tiên hạc khác ôm nhau run bần bật, nhân loại tàn nhẫn quá trời ơi!

Chỉ có Khúc Duyệt đứng đó khó hiểu, vốn là đang chiến thắng, vì sao tiên hạc lại thu thế chịu bị đánh?

"Vũ Nhi của ta!"

Đột nhiên một tiếng thét to truyền đến từ bên trên, âm thanh run run, tràn đầy lo lắng và hoảng loạn.

Tiếng nói vừa dứt, một người theo gió đáp xuống, tay áo phất lên, một đạo ánh sáng lóe lên thẳng hướng Giang Thiện Duy đánh tới, hất cậu bay ra khỏi lưng tiên hạc!

Khúc Duyệt vội lấy ra đàn tỳ bà, nhanh chóng gảy dây, sóng âm đan nhau làm thành một tấm lưới đàn hồi đỡ lấy Giang Thiện Duy. Nàng bước nhanh đến, che chắn Giang Thiện Duy vẫn còn đang hoảng hồn ở sau lưng, khom người chắp tay, mở miệng trước để chiếm lợi thế: "Từ tiền bối, vì sao trong học viện lại tùy ý ra tay đả thương người?"

Người đó tên là Từ Lệ, cũng là lão sư trong học viện, Khúc Duyệt chưa từng gặp mặt, chỉ thấy tên trên danh sách.

Học viện có nội quy, trừ tỷ thí trong lúc học hành thì không được động thủ, đương nhiên hai người Cư Bất Khuất và Vi Tam Tuyệt là ngoại lệ.

Tiên hạc bị Giang Thiện Duy đánh bất tỉnh, đầu trọc lóc, sau khi Từ Lệ kiểm tra xong liền thẳng hướng Khúc Duyệt mắng: "Ta hỏi ngươi, vì sao ngược đãi linh sủng của ta?"

Linh sủng sao?

Tiên hạc trong học viện là vật cưỡi, là của chung, mà linh sủng nghĩa là thuộc sở hữu cá nhân.

Giang Thiện Duy tránh sau lưng Khúc Duyệt rùng mình, Khúc Duyệt nhíu mày: "Tiền bối, là linh sủng của ngài động thủ trước."

"Nói bậy!" Từ Lệ cả giận nói: "Vũ Nhi của ta nổi tiếng tính tình tốt, sao lại động thủ trước chứ!"

Khúc Duyệt nghiêng người đẩy Giang Thiện Duy ra: "Ngài nhìn xem!"

Từ Lệ ngẩn ra, trên mặt Giang Thiện Duy quả thật là vết thương do tiên hạc mổ.

Hắn trừng mắt: "Vết thương không phải của ngày hôm nay!"

Giang Thiện Duy cũng khó chịu khi nhắc lại: "Hôm trước nó mổ ta, tối hôm qua còn đến đánh lén ta, hôm nay ta mới tìm nó báo thù!"

"Nói hươu nói vượn! Cả đêm hôm qua Vũ Nhi đều theo sát bên người ta, làm sao có thời gian đến tấn công ngươi?" Từ Lệ giận đến phát run, chỉ vào tiên hạc xung quanh: "Có nhiều hạc như thế, bọn chúng đều trông giống nhau, làm sao ngươi phân biệt được?"

"Trên chân nó có cột sợi chỉ đỏ." Khúc Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng, "Hai ngày trước vãn bối tỷ thí cùng Vi sư tôn, đã từng cưỡi nó về chỗ ở. Nó đã phá hủy vườn thảo dược của sư đệ vãn bối. Lúc đó vãn bối gấp gáp quay về tỷ thí nên đã buộc sợi chỉ đỏ lên chân nó, phải có pháp lực mới cởi ra được."

"Chỉ đỏ nào chứ?" Từ Lệ cúi đầu nhìn, trên chân tiên hạc quả nhiên có buộc chỉ đỏ.

Hắn lại ngẩn ra, chợt lắc đầu: "Tuyệt đối không thể nào!"

Khúc Duyệt hỏi: "Vì sao?"

Từ Lệ cười lạnh: "Nó là linh sủng của ta, chỉ chở ta, sao lại nghe ngươi sai phái?"

Khúc Duyệt ngập ngừng: "Xin hỏi tiền bối đã truyền đạo cơ cho hạc này bao lâu rồi?"

Từ Lệ đáp: "Tròn bốn mươi năm!". Ch𝘂yê𝓷 t𝗋a𝓷g đọc t𝗋𝘂yệ𝓷 [ T𝐑𝐔M T𝐑𝐔𝖸Ệ𝘕.V𝘕 ]

"Vậy là không phải nó!" Khúc Duyệt thở hắt ra.

"Sư tỷ..." Giang Thiện Duy trợn tròn mắt, "Ta nhận sai rồi ư?"

Từ Lệ lạnh lùng nói: "Thừa nhận đi, ta đã biết nguyên nhân rồi, ta mời Vi trưởng lão trở về từ Đại Tuyết Sơn nên ngươi hận ta!"

Thì ra là hắn, nếu hắn không nói Khúc Duyệt cũng không biết, nàng không thèm để ý nên cũng không nghĩ tới chuyện điều tra.

Nàng cười nói: "Tiền bối hiểu lầm rồi. Đích xác không phải nó, nhưng sư đệ ta cũng không sai, là linh sủng của ngài cố ý tới chịu đòn, không phải tại sư đệ của ta!"

"Ngươi!" Từ Lệ chỉ tay vào nàng, run run, "Đi! Chúng ta đi tìm trưởng lão học viện nói rõ lý lẽ!"

- -- hãy đọc tại nhà vymiu.wordpress.com hoặc wattpad @vymiu1910 để khích lệ editor up truyện nhé ---

Thiên thượng thành, bên trong trưởng lão viện.

Đúng lúc các trưởng lão đang họp, một phòng ngồi đầy các đại lão, chỉ thiếu duy nhất Vi Tam Tuyệt. Lúc Từ Lệ ôm tiên hạc trọc đầu đi vào, chúng trưởng lão đều không nỡ nhìn, nhưng nhìn qua mặt Giang Thiện Duy một cái lại cảm thấy đánh chết con hạc này cũng xứng đáng. Dù sao người so với hạc, đương nhiên người quan trọng hơn.

Nghe Từ Lệ nói xong từ đầu đến cuối, Đậu trưởng lão ngồi bên phải gật gật đầu: "Ngày thường chúng ta không thể nào sai sử Bạch Vũ, nó không thể nào để cho Khúc cô nương cưỡi được."

Các trưởng lão sôi nổi phụ họa.

Cư Bất Khuất ngồi ở chủ vị, chỉ vào mặt Giang Thiện Duy buồn cười nói: "Vậy ngươi cho rằng, Giang tiểu hữu đây vì trả thù tự biến mặt mình thành như vậy?"

Các trưởng lão lại sôi nổi phụ họa.

Đậu trưởng lão nhìn nóc nhà ha hả cười: "Cũng không biết được, hạc tâm khó đoán, lòng người khó dò."

Khúc Duyệt biết Đậu trưởng lão ghét nàng, lão luôn là người phản đối nàng ở lại gay gắt nhất. Bởi vì Thí Luyện Cửu Quốc vốn là do lão phụ trách, đó là công việc béo bở, có thể vớt rất nhiều chỗ tốt. Khúc Duyệt tới đồng nghĩa với lợi ích thu vào của lão bị cắt bớt. Việc Từ Lệ đi Đại Tuyết Sơn thỉnh Vi Tam Tuyệt về tám phần cũng là do lão sai sử.

Khúc Duyệt không định phản kích, nàng tới đây đoạt ích lợi của người khác, bị ghi hận là chuyện bình thường. Nhưng mà, muốn đem Giang Thiện Duy đến Giới Luật Đường chịu phạt là đã muốn quá nhiều rồi.

Nàng chắp tay nói: "Các vị trưởng lão, phá hoại vườn thuốc, mổ sư đệ của ta, đích xác không phải Bạch Vũ, con tặc hạc kia không có tu vi như Bạch Vũ."

Đậu trưởng lão lại híp mắt: "Ngươi thừa nhận các ngươi có ý định trả thù?"

Khúc Duyệt suy tư: "Vãn bối cho rằng, tặc hạc kia đã lừa gạt Bạch Vũ, biết hôm nay sư đệ ta đến báo thù, đã trăm phương ngàn kế lừa Bạch Vũ qua đó cố ý bị đánh. Giữa chủ nhân và linh sủng có cảm ứng liên thông, Từ tiến bối vì cảm ứng được mà tìm tới, vừa lúc thấy một màn... Con tặc hạc kia muốn hãm hại sư đệ của ta."

Từ Lệ nghe xong bật cười: "Thật là vớ vẩn, hạc thông minh như vậy còn là hạc sao? A Vũ của ta là hạc thông minh nhất học viện rồi!"

Khúc Duyệt quay về hướng Cư Bất Khuất: "Vãn bối đoán đúng hay không, chờ Bạch Vũ tỉnh lại hỏi một câu chẳng phải sẽ biết sao? Mong Cư viện trưởng cho mời tiền bối phụ trách chăm sóc tiên hạc trong học viện đến."

Cư Bất Khuất đặc biệt phối hợp: "Đi mời Chu phu tử."

Mười lăm phút sau, Chu phu tử đi vào trưởng lão viện. Nhìn thấy Bạch Vũ trọc đầu nằm trên mặt đất thì kinh ngạc, rồi hung hăng liếc xéo Giang Thiện Duy một cái, đeo lên dáng vẻ cùng chung kẻ thù với Từ Lệ.

Nhưng khi ông ta đánh thức Bạch Vũ, giao tiếp với nó xong, nét mặt trở nên lạ lùng.

"Nói thế nào?" Một đám trưởng lão rất tò mò.

"Là thế này..." Chu phu tử có chút bối rối, "Bạch Vũ kể nửa đêm nó nhìn thấy một con hạc tên là Bì Bì vốn dĩ vô cùng bình thường nhưng hôm nay lại đột nhiên có được đạo cơ. Bạch Vũ tò mò dò hỏi nguyên nhân, Bì Bì liền đắc ý khoe rằng mình gặp được cơ duyên..."

Bì Bì giơ chân cho Bạch Vũ nhìn sợi chỉ đỏ trên chân mình, nói rằng mình bị đệ đệ của Khúc Duyệt trọn chúng, mỗi ngày luyện công cùng hắn. Chỉ cần làm bộ đánh hắn, rồi sau đó đánh thua, để hắn đánh một trận tơi bời, hắn sẽ thưởng cho một viên đan dược chữa thương. Bì bì đã ăn được ba viên liền có được đạo cơ.

Cha của Khúc Duyệt là đại lão ở cảnh giới Độ Kiếp, sư đệ nàng nhìn ngốc nghếch nhưng trong tay chắc hẳn có thứ tốt, vì thế Bạch Vũ liền tin ngay. Nó cũng muốn kiếm một viên đan dược để đột phá thành cấp ba, vì vậy nó lấy ra một lọ cố linh thủy được cất giữ lâu năm trao đổi với Bì Bì. Cũng phải nói một lúc Bì Bì mới đồng ý, Bạch Vũ liền thi pháp cởi bỏ chỉ đỏ trên chân Bì Bì rồi cột vào chân mình, sau đó chạy đến ổ của con hạc đó ngồi chờ Giang Thiện Duy tới cửa.

Và rồi xảy ra một màn chiến đấu kia.

Chúng trưởng lão:... Quả là một con tặc hạc ghê gớm!

Đôi môi Giang Thiện Duy run rẩy, hèn chi mà hôm nay hắn có thể đánh thắng!

Bạch Vũ đầu trọc đáng thương vô cùng nhìn về phía Giang Thiện Duy, nước mắt lưng tròng, lông nó rụng tả tơi, còn bị đánh thảm như vậy, đan dược ở nơi đâu?

Ôi kẻ lừa đảo dối trá!

"Quả là một con hạc thông minh!" Chu phu tử cười ha hả rời đi, gọi đạo đồng canh giữ ngoài cửa cùng đi tìm con hạc kia.

Khúc Duyệt dang tay: "Các vị xem, vãn bối đã nói là tự nó đưa mình tới để bị đánh mà, không thể trách sư đệ của ta, đúng không?"

Từ Lệ quẫn bách, vỗ một cái lên đầu trọc của Bạch Vũ: "Ngu xuẩn!" Rồi kéo nó đi mất.

Sắc mặt của Đậu trưởng lão cũng đen như đáy nồi.

Cư Bất Khuất muốn vỗ bàn cười to nhưng phải ráng nín nhịn duy trì vẻ nghiêm trang, hắn vuốt ve bộ ria mép nhàn nhạt nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, không sao nữa rồi!"

Khúc Duyệt định dẫn Giang Thiện Duy rời đi thì bị Đậu trưởng lão gọi lại: "Khúc tiên sinh dừng bước, chúng ta cũng đang thảo luận chuyện có liên quan đến ngươi."

Khúc Duyệt dừng chân đưa mắt ra hiệu cho Giang Thiện Duy bảo cậu về trước.

Đậu trưởng lão hỏi: "Đội tham gia Thí Luyện Cửu Quốc vẫn còn thiếu một người đúng không?"

Khúc Duyệt đáp: "Đúng vậy."

Đậu trưởng lão nhìn về phía Cư Bất Khuất, Cư Bất Khuất hắng giọng nói: "Đậu trưởng lão đề cử một người, bổn tọa và chư vị trưởng lão đều thấy thích hợp."

Khúc Duyệt gật gật đầu, nàng cũng đang rầu vì chưa tìm được người thứ năm, nghe các trưởng lão đề cử một chút cũng tốt.

"Hành Tri!" Đậu trưởng lão hô.

Từ ngoài viện đi vào một người, trên người mặc đồng phục đệ tử có hai viền xanh lam, tay cầm một thanh kiếm bạc, vững vàng tiến về phía trước.

"Viện trưởng! Các vị sư tôn!"

Rồi xoay người hướng Khúc Duyệt: "Tiên sinh!"

"Vị này chính là..." Thoạt nhìn Khúc Duyệt có ấn tượng không tệ.

"Yến Hành Tri, đệ tử thân truyền của Đậu trưởng lão! Trong lần Thí Luyện Cửu Quốc trước, hắn là người đứng đầu trong nội dung đơn đấu kiếm đạo, một kiếm đánh bại đệ tử giỏi nhất của học viện Chích Viêm." Cư Bất Khuất giơ một ngón tay, vô cùng tự hào, "Đồng thời cũng tham gia tỷ thí đồng đội..."

Thua thật thảm hại nên thôi không nhắc lại.

Khúc Duyệt gật đầu, thực lực cá nhân rất mạnh, không thua Hạ Cô Nhận, đồng thời có kinh nghiệm, thật là ứng cử viên sáng giá.

Nhưng mà... chín năm trước đoạt được khôi thủ, chứng tỏ đã là đỉnh cấp ba, vì sao vẫn chưa tốt nghiệp?

Cư Bất Khuất hiểu nghi hoặc của nàng: "Bảy năm trước hắn đã đột phá cấp bốn, ra ngoài du ngoạn, bất ngờ gặp Thiên Ma giáo tấn công và bị thương, tu vị bị giật lùi thành cấp ba."

Đậu trưởng lão nói tiếp: "Ngày hôm qua hắn trở về học viện tu luyện, ta đột nhiên nhớ ra vừa lúc ngươi đang cần một người."

Đôi mắt Cư Bất Khuất lộ vẻ từ ái: "Chúng ta đã nhìn Hành Tri lớn lên, bất luận phương diện nào đều tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của cô."

Đậu trưởng lão nói Khúc Duyệt sẽ không nghe, nhưng nhìn thái độ của Cư Bất Khuất cùng dáng vẻ hài lòng của chúng trưởng lão, nàng nghĩ lai lịch và nhân phẩm người này hẳn là đáng tin.

Song Khúc Duyệt không lập tức đồng ý: "Hai ngày này vãn bối có việc riêng cần xử lý, mấy ngày nữa đi, vãn bối sẽ làm chút khảo nghiệm!"

Cư Bất Khuất nói: "Không thành vấn đề!"

- -- ---

Khúc Duyệt ra khỏi trưởng lão viện liền đi ngay đến phù không đảo của Đát Thi để chữa thương cho Quân Chấp.

Trị một mạch suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau khi nàng quay về, nhìn thấy Giang Thiện Duy đang cầm kiếm trên tay, tóc xoăn trên đầu phủ đầy sương, xem ra đã đứng trong sân đợi nàng rất lâu.

Vừa nhìn thấy Khúc Duyệt, cậu ta gấp gáp nói ngay: "Sư tỷ, Chu phu tử nói tìm cả đêm nhưng không thấy, tiên hạc trong học viện lại thiếu mất một con, cái tên vô lại đó nhất định đã chạy trốn!"

Khúc Duyệt khó hiểu: "Vậy cậu rút kiếm làm gì?"

Ánh mắt Giang Thiện Duy kiên định: "Ta muốn ra ngoài tìm nó, chân trời góc biển, không chết không ngừng!"

Khúc Duyệt nhìn khí thế anh hùng bất phá Lâu Lan chung bất hoàn* của cậu ta thì không nhịn được cười: "Đừng lo, nó chưa rời học viện đâu, đêm nay sư tỷ giúp cậu đi bắt nó!"

Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn: câu cuối trong bài thơ Tòng quân hành kỳ 4 của Vương Xương Linh, nghĩa là chưa dẹp được giặc Lâu Lan thì không quay về.

- -- ---