Mảng da dưới lớp thuốc dán toàn là dấu răng vẫn còn rỉ máu, từ hõm cổ chạy dọc xuống sống lưng đầy vết cào từ móng tay của Chu Tuệ để lại, nhớ về đêm qua, những hình ảnh kiều diễm kia gần như xuất hiện trong đầu óc của anh lần nữa, anh hít mạnh điếu thuốc một hơi.
Phàn La trông thấy trong túi quần của anh có một thứ gì đó dài dài nhô lên, cậu ta vươn tay lấy ra xem: “Cái gì đây? Xúc xích? Ở đâu ra vậy?”
Hình Minh giật lại: “Cái này không phải để ăn đâu.”
“Không để ăn? Phàn La khó hiểu nhìn anh, “Không ăn giữ lại làm gì?”
Hình Minh khép hờ mắt, trong đầu đều là cảnh tượng Chu Tuệ há miệng lè lưỡi cướp lấy miếng xúc xích trong miệng anh, bầu ngực đầy đặn dán lên vòm ngực của anh, mông thịt căng tròn gợi cảm ngồi trên hông anh, cánh tay thon dài vòng qua cổ anh, âm thanh rên rỉ mang theo tiếng nức nở cứ vang vọng bên tai.
Anh nhỏ giọng mắng một tiếng “Đệt”, nhét cây xúc xích vào túi, hút mạnh một hơi thuốc rồi nói: “Tôi đi ngủ một lát.”
Phàn La gật đầu, bỗng nhiên vô tình nhìn thấy đũng quần anh phồng lên thành một túp lều nhỏ, cậu ta khó tin hỏi anh: “Không phải chứ? Anh Minh, anh nhìn một cây xúc xích mà cũng cứng lên được?”
Hình Minh: “……”
______
Chu Tuệ được đưa đến quân đoàn của bộ đội biên phòng, đây là lần đầu tiên cô và Chu An ăn một bữa cơm canh nóng hổi, Chu An vừa ăn vừa khóc, lâu lắm rồi cô bé chưa được ăn thịt, vừa cắn miếng đầu tiên, nước mắt đã thi nhau chảy xuống.
Trong Chu Tuệ lau nước mắt cho cô bé, Chu Tuệ nói cảm ơn vị cảnh sát vũ trang.
Người đàn ông này tên là Tống Duy Lượng, người hệt như tên, đôi mắt to sáng, con người chính trực ngay thẳng, cực kỳ xứng với bộ đồng phục khiến toàn dân kính trọng ở trên người.
Anh ta sắp xếp cho chị em Chu Tuệ một căn phòng, căn phòng này không tính là lớn, nhưng đủ để hai chị em bọn cô sinh hoạt, ở đây có giường có máy điều hòa, còn có cả kẹo và chocolate có thể ăn.
Chu Tuệ ở trong đây hai ngày, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến tin tức chiến tranh kết thúc, quân địch bị đánh lùi, nhưng mà phía biên giới tổn thất nghiêm trọng, chưa kể các tòa nhà cao tầng, số người thương vong nhiều không đếm xuể.
Lúc chuông báo vang lên nói có thể về nhà, Chu Tuệ nắm chặt tay Chu An chạy nhanh ra ngoài, vừa chạy vừa khóc.
Ba mẹ của Chu Tuệ là bác sĩ, khi thảm họa xảy ra, hai người bị nhốt trong tòa nhà của bệnh viện, may mắn không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ có cánh tay và đùi bị thương không quá nghiêm trọng.
Nhà ở đã bị đánh bom, bọn họ không về được, đành phải ở lại trong bệnh viện, mỗi ngày ở bên ba mẹ, đợi vết thương của bọn họ lành, đợi thế giới bên ngoài khôi phục.
Thỉnh thoảng, nhìn thấy người nhà bệnh nhân cầm túi bánh mì đi ngang qua, khoảnh khắc ấy cô sẽ nghĩ đến Hình Minh.
Nghĩ đến dáng vẻ anh hút điếu thuốc với vẻ mặt lạnh lùng.
“Có phải con đã gặp chuyện gì không?” Mẹ Chu nhẹ nhàng hỏi, “Con dao găm này là ai tặng cho con thế?”
Chu Tuệ vội vã nhét con dao găm vào túi: “Không có ạ, chỉ là con gặp một người, anh ấy cho con để phòng thân thôi.”
“Là một anh trai.” Chu An dùng tay miêu tả, “Anh ấy còn cho con một cây kẹo mút cơ.”
“An An!” Ánh mắt của Chu Tuệ trở nên nghiêm túc, Chu An bĩu môi, không dám lên tiếng nữa.
“Tuệ Tuệ.” Mẹ Chu nhìn thấy phản ứng của Chu Tuệ, thì biết người đó ở trong lòng cô chắc chắn không phải là một người bình thường, bà đắn đo hỏi một câu, “Là học sinh sao? Hay là?”
“Mẹ, thật sự không có gì cả, con cảm thấy biết ơn anh ấy thôi.” Chu Tuệ biết nỗi lo lắng của mẹ mình, không dám kể cho bà quá nhiều, chỉ mỉm cười rồi nói, “Có lẽ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.”
Mẹ Chu ôm lấy cô: “Để hai chị em bọn con chịu khổ rồi, sau này có cơ hội gặp lại, chắc chắn phải mời cậu ấy ăn một bữa cơm.”