Khi Hình Minh bước ra, thứ anh nhìn thấy chính là động tác đóng cửa xe của cậu nam sinh kia, anh cắn đầu lọc điếu thuốc đứng đờ tại chỗ một hồi lâu, sau đó cất bước đi về phía chiếc xe mà tên béo đang ngồi.
“Xong việc rồi à?” Tên béo đang chơi game trên điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn.
“Xuống xe.” Hình Minh vứt điếu thuốc xuống chân nghiền nát, “Tao đi mua bao thuốc lá.”
“Mua thuốc gì?” Tuy rằng tên béo chẳng ưa Hình Minh, nhưng cũng không muốn giúp anh chạy việc vặt, miệng lẩm bẩm vài câu, “Không phải anh Dương mới cho anh hai cây thuốc đó sao? Hút nhanh vậy?”
“Hai người kia muốn đi thuê phòng, mày tự sắp xếp đi, ở đối diện đấy.” Hình Minh đợi cậu ta xuống xe thì leo lên xe ngay, còn chưa kịp thắt dây an toàn đã đạp chân ga phóng xe chạy đi.
“Đệt! Anh lái gì nhanh vậy!” Tên béo suýt chút nữa bị cán nát chân, cậu ta hoảng sợ giật lùi về sau vài bước.
Có hai tên đàn em bước ra trông thấy Hình Minh đi rồi, lập tức kéo tên béo vào trong nói: “Đi đi đi, anh Minh không thích phụ nữ, cô gái kia sắp cởi sạch quần áo, anh Minh cũng chẳng thèm liếc cô ta lấy một lần…”
Tên béo “hơ” một tiếng, nói: “Ai nói anh ta không thích phụ nữ, chắc chắn do dáng người cô ta không xinh đẹp…..”
“Anh Minh có người phụ nữ mình thích à?” Người kia tò mò hỏi.
Tên béo vừa nghe thấy câu này, nhớ đến cái cảnh bản thân suýt chút nữa bị đánh chết, cậu ta nhíu mày nói: “Liên quan gì đến mày, vào trong uống rượu thôi.”
Hình Minh lái xe nhanh như bay, còn kịp thời chạy vượt lên trước Chu Tuệ lái thẳng đến trước cổng trường học của cô, chiếc xe việt dã màu đen rất huênh hoang, đặc biệt là dáng người cao to vạm vỡ của anh lúc bước xuống xe, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu đen, động tác cúi đầu chắn gió châm cho mình điếu thuốc nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi cô gái.
Thời điểm xuống xe Chu Tuệ đã nhìn thấy anh, Hình Minh ăn mặc phong phanh, không biết anh thật sự không lạnh, hay là muốn tỏ ra ngầu lòi, trong màn đêm, chiếc áo len màu đen ấy khiến vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt được tôn lên đáng kể, anh ngậm điếu thuốc, lưng tựa vào cửa xe, hơi nghiêng đầu, đứng ở khoảng cách mười mấy mét nhìn cô.
Chu Tuệ siết chặt chiếc balo trên người, nói với cậu nam sinh ở bên cạnh: “Tôi….muốn mua ít đồ, cậu vào trước đi.”
“Tôi đi cùng cậu.” Cậu nam sinh mỉm cười đáp, “Vừa khéo tôi cũng có thứ cần mua.”
Chu Tuệ nói thẳng: “Tôi muốn mua băng vệ sinh, nếu cậu đi cùng e là không tiện cho lắm.”
Cậu nam sinh cảm thấy ngượng ngùng: “Hả, vậy à, vậy tôi vào trước nhé, ngày mai gặp lại.”
Chu Tuệ xoay người đi về phía siêu thị ở trước cổng trường, mua hai túi băng vệ sinh rồi trở ra, cô đi vào trong trường, Hình Minh cầm chìa khóa xe đi theo phía sau cô.
Màn đêm buông xuống, trong khuôn viên trường đâu đâu cũng là các cặp đôi yêu nhau, không phải trên băng ghế dài thì chính là ở trên đường đi, tay nắm tay, còn có người hôn nhau.
Đâu đâu cũng là người, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã vào trường.
Hình Minh ở ngay sau lưng cô, khoảng cách không quá ba mét.
Chu Tuệ vừa xoay người, anh đã nắm tay cô, nương theo sức lực của anh cô bị kéo đi về phía trước tầm mười mấy mét, sau khi đến trước một tòa nhà giảng đường, người đàn ông ép sát cô vào vách tường.
“Bạn trai à?” Anh hỏi.
“Đúng vậy.” Chu Tuệ cố ý thừa nhận.
Hình Minh cười khẽ, đôi môi mỏng mang theo mùi hương thuốc lá đè xuống hôn cô ngay, đầu lưỡi chen vào, lướt qua răng môi và hàm trên, ngậm lấy đầu lưỡi của cô mà cắn mút.
Cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng không đẩy nổi, bèn cắn vào miệng anh, tức giận mắng: “Đồ xấu xa! Đừng chạm vào em!”
Hình Minh giữ cằm cô rồi nhấc lên bằng một tay, mút mạnh chiếc lưỡi của cô: “Không chạm vào em, anh chạm vào ai đây?”
Anh nắm tay cô đè trên cây gậy cương cứng dưới háng mình, giọng nói khàn khàn.
“Sờ nó đi.”
“Nửa năm rồi anh chưa được ăn thịt.”
Chu Tuệ đỏ mặt, trong miệng thầm mắng một câu: “Lưu manh!”
Hình Minh cắn cánh môi cô, giọng nói khàn đến mê người: “Chu Tuệ, có nhớ anh không?”
Anh nói, Chu Tuệ, có nhớ anh không.
Chu Tuệ vừa tức vừa tủi thân, cô tìm anh nửa năm, lúc tìm thấy anh, anh đang ở trong phòng bao uống rượu vui chơi với cô nàng lỗ tai thỏ.
Cô hung hăng cắn anh một cái: “Không nhớ!”
Vừa dứt lời, nước mắt lập tức rơi xuống: “Đồ xấu xa.”
Cô lại cắn lên cổ anh, mắng hết lần này đến lần khác: “Đồ xấu xa.”