Chu Tuệ vẫn còn nhớ rõ mình về giường bằng cách nào, làm đến nửa chừng cô có ngất đi một lần, lúc tỉnh lại, Hình Minh đang ăn gì đó, hình như anh còn hỏi cô có muốn ăn không, cô không rõ mình đang nằm mơ hay chưa tỉnh ngủ nữa, trong cổ họng mơ hồ nói một câu gì đó, mắt vừa nhắm đã ngủ thiếp đi.
6 giờ sáng cô tỉnh dậy vì đói, ngửi thấy mùi thơm của bánh bao nên lồm cồm bò dậy, chân tay đau xót giống như cái hồi vừa mới học taekwondo, bắp chân vẫn còn đang run rẩy.
Hình Minh không ở đây, trên bàn chỉ có một túi bánh bao.
Vẫn còn nóng hổi.
Chu Tuệ không thèm đánh răng rửa mặt, một hơi ăn hết bốn cái bánh bao, suýt chút nữa bị nghẹn, cô vội vã uống vài hớp nước, ăn hết một túi bánh bao, cô quay trở về giường tiếp tục ngủ bù.
Trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn, ký túc xá trưởng hỏi cô tại sao không về ký túc, bạn cùng phòng hỏi cô đã đi đâu, cậu nam sinh hôm qua đưa cô về hỏi cô hôm nay có rảnh đi xem phim không, mẹ cô hỏi cô hôm nay có về nhà không.
Đến chập tối Chu Tuệ mới trả lời từng tin nhắn một.
Khoảnh khắc cô lấy điện thoại ra khỏi balo, phát hiện trong balo nhét đầy tiền mặt.
Cô đếm đi đếm lại, có sáu cọc.
8 giờ tối Hình Minh quay lại, trong tay cầm hai quả táo đỏ, hôm nay là lễ Giáng Sinh, anh Dương phát cho mỗi người một thùng táo, Hình Minh không nhận, chỉ lấy hai quả.
“Anh tưởng em đi rồi.” Anh ném một quả vào lòng cô.
“Sao anh cho em nhiều tiền vậy?” Chu Tuệ chụp lấy quả táo cầm trong lòng bàn tay ma sát, đôi mắt nhìn về phía anh, “Anh có ý gì?”
Giọng cô cực kỳ khàn, nghe như bị cảm mạo vậy, âm mũi rất nặng.
“Em cho rằng anh có ý gì?” Hình Minh cởi áo khoác màu đen bên ngoài ra, cầm trái táo trong tay nhướng mày nhìn cô, “Ngủ một giấc cho một cục tiền?”
Chu Tuệ: “……”
“Chu Tuệ.” Anh đặt quả táo lên bàn, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, “Những thứ khác anh không thể cho em.”
“Em không cần anh cho em bất cứ thứ gì cả.” Chu Tuệ nghiêm túc nói.
Hình Minh đặt tay lên gáy cô, kéo cô đến trước mặt mình: “Cho em thì em cứ cầm đi.”
“Nếu như sau này anh xảy ra chuyện gì.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, “Ít nhất em vẫn có chút tiền.”
Chu Tuệ đột nhiên hiểu ra.
Cô vươn tay ôm chặt anh, viền mắt chua xót: “Em không muốn anh có chuyện.”
Hình Minh ôm cô, bàn tay lớn xoa xoa gáy cô: “Được, anh giúp em bảo vệ cái mạng này của mình.”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.” Chu Tuệ đấm vào lồng ngực anh.
Hình Minh nắm chặt cổ tay cô, cúi đầu hôn cô: “Sau khi mọi việc kết thúc, nếu như anh vẫn còn sống, em đợi anh đến cưới em nhé.”
Nước mắt Chu Tuệ lập tức chảy xuống: “Em không muốn nghe từ nếu như…”
Hình Minh cúi đầu liếm sạch những giọt nước mắt trên mặt cô: “Vậy em hãy đợi anh nhé.”
Chu Tuệ ôm cổ anh, khịt mũi, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng: “Được, em đợi anh.”
“Muốn gả cho anh đến vậy à?” Hình Minh vỗ về chơi đùa gáy cô, khóe môi hơi cong lên.
Chu Tuệ cũng không cảm thấy xấu hổ, cô gật đầu đáp: “Phải, em thích anh, muốn kết hôn với anh, muốn ở bên anh mãi mãi.”
Cô càng muốn anh sống tốt.
Tầm mắt Hình Minh rơi trên khuôn mặt cô, anh chẳng nói câu nào, mà đè cô xuống ghế sô pha, cúi đầu hừng hực khí thế hôn.
Áo len trắng bị cởi xuống ném sang một bên, áo lót cũng cởi ra ném thẳng xuống đất, để lộ cơ thể trải đầy các dấu hôn màu đỏ tím và dấu răng, Hình Minh men theo những vết tích ấy cẩn thận hôn, rồi lại trằn trọc hôn lên môi cô.
“Những lời em vừa nói.” Anh cất giọng khàn khàn, “Anh đã nhớ kỹ rồi.”
Chu Tuệ vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh, ngón tay lướt qua lông mày của anh, chạm nhẹ vào sống mũi anh, cuối cùng là đôi môi mềm mỏng ấy.
“Sau này chúng ta sẽ có một bé con thật xinh đẹp.” Cô ngửa mặt chủ động hôn anh, viền mắt vẫn còn ửng đỏ, “Mỗi ngày em và nó sẽ chờ anh về nhà.”
Vậy nên, anh nhất định phải sống sót.
Ánh mắt Hình Minh như dại ra, anh cúi người dùng răng cắn vào cổ cô.