Sau khi Hạ Khiếu nói xong, người đàn ông kia đứng dậy rời đi.
Đường Miểu ngồi trên ghế quầy bar, vẫn có phần không phản ứng kịp với chuyện vừa xảy ra. Cô nhìn Hạ Khiếu, nhưng Hạ Khiếu không nhìn cô, anh giơ tay đổ ly rượu trong tay.
Sau khi đổ rượu, Hạ Khiếu đặt ly rượu trở lại quầy bar, anh liếc nhìn Đường Miểu đang nhìn mình một cái, xoay người rời đi.
Toàn bộ diễn ra chưa đến nửa phút, Đường Miểu nhìn bóng lưng Hạ Khiếu đột nhiên xuất hiện rồi biến mất. Mãi cho đến khi bóng lưng của anh biến mất trong đám đông đang dâng trào, Đường Miểu mới thu hồi ánh mắt.
Người đàn ông nói chuyện phiếm với cô vừa rồi đã rời đi, Đường Miểu nhìn ly rượu đã bị đổ sạch, chớp mắt.
...
Đúng như Đường Miểu nghĩ, tối nay Hạ Khiếu có một buổi biểu diễn ở quán bar.
Sau khi đổ rượu của cô, Dữu Nhã Nhã cũng quay lại sau khi trò chuyện với bạn. Dữu Nhã Nhã không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây vừa rồi, khi logo của Vang Bóng Một Thời vụt qua trên màn hình LED trên sân khấu, cô ấy ôm lấy Đường Miểu một cách hào hứng và điên cuồng.
"A a a a Vang Bóng Một Thời!"
Bị Dữu Nhã Nhã túm cánh tay kêu gào như vậy, Đường Miểu cũng theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía sân khấu, đồng thời thấy được Hạ Khiếu đi lên sân khấu.
Thời điểm Hạ Khiếu lên sân khấu, quán bar biến thành một đại dương gào thét chói tai mênh mông.
Hạ Khiếu đứng ở giữa đại dương mênh mông, keyboard đặt trước mặt anh, micro giơ cao trên môi. Người đàn ông mặc áo phông đen, lộ cánh tay săn chắc và mạnh mẽ, trước khi biểu diễn, anh giơ tay điều chỉnh độ cao của micro. Đường cong cánh tay dưới ánh đèn, luồng sáng và tối đan xen.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, việc Đường Miểu cho rằng Hạ Khiếu là ca sĩ chính của ban nhạc đã trở thành sự thật.
Vang Bóng Một Thời là một ban nhạc gồm bốn thành viên, ngoài Hạ Khiếu còn có ba nhạc công khác. Hạ Khiếu là người chơi keyboard, người chơi guitar và người chơi bass đứng ở hai bên, tuy ngoại hình của hai người không chói lọi như Hạ Khiếu nhưng họ cũng đẹp trai theo cách riêng của mình. Đặc biệt là tay guitar, trước khi biểu diễn đã mỉm cười để khuấy động cho không khí trên sân, các cổ động viên ngoài sân vẫy tay và hò hét theo cánh tay của anh ấy, khi tay trống phía sau đánh trống, khán giả bỗng nhiên lặng đi.
Tiếng trống vang lên, người chơi guitar hòa vào, người chơi bass lắc lư theo điệu nhạc. Khúc dạo đầu xa xăm nghe rất hay, như thể ngay lúc âm thanh vang lên liền dẫn dắt mọi người vào một khung cảnh hoang vu.
Ở nơi hoang vu xa xôi này, Hạ Khiếu đang đứng ở giữa, dùng ngón tay vuốt ve bàn phím, âm thanh của đàn organ điện tử ẩn hiện trong đồng cỏ cuốn theo gió hoang, Đường Miểu nhìn người đàn ông ở trung tâm của sân khấu, đột nhiên bị cuốn hút theo.
Hạ Khiếu có mái tóc dài hơi xoăn, để thuận tiện cho việc biểu diễn, anh buộc nửa tóc phía trước thành kiểu đuôi ngựa ở phía sau đầu. Tóc trên trán và tai được búi cao, đồng thời để lộ ra đường nét mịn màng và xinh đẹp trên khuôn mặt của người đàn ông. Trong ánh đèn leo lét trên sân khấu, nét mặt hơi rủ xuống của anh càng hiện lên sâu sắc.
Khi kết thúc khúc dạo đầu, người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lộn, giọng hát trong trẻo cùng với động tác của anh được khuếch đại qua micro đến tai và tâm trí.
Cùng với lời mở đầu của anh, những người hâm mộ âm nhạc cũng từ từ lên tiếng trong im lặng, họ biết bài hát này, cũng sẽ hát bài hát này, họ nhẹ nhàng hát theo, khiến cho quán bar vốn dĩ khô nóng trở nên yên tĩnh và sạch sẽ, Đường Miểu ở trong phần biểu diễn như vậy, tâm trí trôi theo xa cùng với tiếng hát.
Đôi mắt của cô luôn hướng về Hạ Khiếu.
Người đàn ông này có sức hấp dẫn riêng của mình. Không chỉ từ ngoại hình, mà còn từ sân khấu. Ngoài điều đó ra, còn có những thứ khác.
Giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã mở cửa cho cô, nói cho cô biết tên của anh. Giống như vừa rồi, anh đột nhiên xuất hiện vì một lý do nào đó, đổ rượu mà người khác mời cô uống.
Ngay cả khi anh làm điều gì đó khiến cô khó hiểu, anh vẫn có một ma lực khiến cô không thể tìm ra nguyên nhân. Có thể anh có lý do, có thể không có lý do, điều đó không quan trọng.
Dữu Nhã Nhã rõ ràng là một tín đồ âm nhạc cuồng nhiệt của Vang Bóng Một Thời, cô ấy ngồi trên ghế quầy bar, ngâm nga cùng Hạ Khiếu trên sân khấu. Đường Miểu lắng nghe tiếng hát bên tai, cảm giác lo lắng sau khi bước vào quán bar, sự lạ lẫm và khó chịu của cô sau khi đến Hoài Thành, đều từ từ tan biến trong một môi trường như vậy.
...
Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã không ở lâu trong quán bar.
Sau khi màn trình diễn của Vang Bóng Một Thời kết thúc, Dữu Nhã Nhã bảo Đường Miểu rời đi. Cô ấy còn nhỏ, ở nhà có giới nghiêm, mười một giờ tối phải trở về.
Dữu Nhã Nhã phải về, Đường Miểu cũng về cùng cô ấy.
Dữu Nhã Nhã rất vui cho chuyến đi bar tối nay. Khi lên xe, cô ấy vẫn đang nói chuyện với Đường Miểu về bài hát mới của Vang Bóng Một Thời mà mình nghe.
"Hay quá! Hạ Khiếu sao có thể giỏi như vậy, lần nào cũng viết bài hát hay như vậy! A! Anh ấy thật lợi hại! Còn đẹp trai nữa!"
Dữu Nhã Nhã là một sinh viên khoa nhạc, cô ấy vẫn có hiểu biết nhất định về nhạc lý. Đường Miễu là một giáo viên dạy piano, rất rành về nhạc lý. Khi Dữu Nhã Nhã khen bài hát mới của Hạ Khiếu, Đường Miểu đã gật đầu đồng ý.
Đường Miểu không biết nhiều về ban nhạc, hôm nay là lần đầu tiên được xem buổi biểu diễn của ban nhạc. Dù không ở lại lâu nhưng cũng đã nghe qua phần trình diễn của một số ban nhạc, tổng hợp tất cả lại, xác thực từ phần trình diễn đến ca khúc sáng tác của Vang Bóng Một Thời, rõ ràng là họ vượt trội hơn hẳn.
"A. Cảm thấy hài lòng." Sau khi Đường Miểu gật đầu, Dữu Nhã Nhã nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi, cảm khái một câu như vậy.
Sau khi cảm khái, Dữu Nhã Nhã giơ tay gọi xe, cùng Đường Miểu lên xe.
Nhà của Dữu Nhã Nhã ở cùng đường với nhà của Đường Miểu nhưng ở xa hơn. Vì vậy lúc hai người trở về, cũng coi như tiện đường.
Sau khi lên xe, Đường Miểu báo địa chỉ với tài xế, Dữu Nhã Nhã cầm điện thoại di động vẫn đang xem video màn biểu diễn của Vang Bóng Một Thời mà cô ấy vừa quay. Vang Bóng Một Thời là một ban nhạc địa phương ở Hoài Thành, được xem là ổn trong cơ sở của những người hâm mộ âm nhạc Hoài Thành. Họ cũng có một nhóm fans âm nhạc cố định, fans trong nhóm sẽ quay lại một số buổi biểu diễn của họ và luân chuyển chúng trong nhóm. ngôn tình hoàn
Trong khi xem video biểu diễn của Vang Bóng Một Thời được đăng tải trong nhóm, Dữu Nhã Nhã cũng đã thảo luận với các fans trong nhóm về ca khúc mới của Vang Bóng Một Thời lần này. Giống như Dữu Nhã Nhã, các fans âm nhạc cũng rất thích ca khúc mới này, mọi người đều hết lời khen ngợi màn trình diễn của ban nhạc tối nay.
Những ngón tay của Dữu Nhã Nhã nhấp vào bàn phím vang lên tiếng lạch cạch, cơ thể cô ấy lắc lư vì vui vẻ. Trong khi cô ấy đang trò chuyện vui vẻ, một tin nhắn khác bất ngờ được gửi đến nhóm.
Nhìn thấy tin tức trong nhóm, biểu hiện của Dữu Nhã Nhã thay đổi, nói một câu.
"Vãi."
Đường Miểu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh, nghe được Dữu Nhã Nhã đột nhiên nói một câu như vậy, liền nhìn lại cô ấy, thấy vẻ mặt cô ấy thay đổi, liền hỏi: "Sao vậy?"
Nghe xong Đường Miểu hỏi, Dữu Nhã Nhã đưa điện thoại cho Đường Miểu, nói: "Trong nhóm nói, đồ uống của một nữ sinh nào đó bị bỏ thuốc, nữ sinh đó suýt bị mang đi. Vẫn là bạn của nữ sinh đi cùng thấy không ổn, mới tìm thấy người ở cửa sau đưa về nhà."
Ngay khi giọng nói của Dữu Nhã Nhã rơi xuống, trái tim Đường Miểu đập rộn lên. Cô xem tin tức đăng trong nhóm, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao.
【 Nữ sinh cũng không biết mình bị cho uống thuốc gì, dù sao hiện tại vẫn còn chóng mặt, hỏi gì cũng không biết. 】
【 Người bỏ thuốc thì sao? 】
【 Không biết. Tuy nhiên nghe bạn của cô ấy nói, hình như là một người đàn ông, trông đẹp trai, lịch lãm cũng rất đứng đắn, không ai mà ngờ. 】
【 Oa, sợ chết khiếp, nếu thực sự mang đi thì làm sao? 】
【 Đúng vậy. Nhưng Đường Về còn tính là khá an toàn, một người bạn của tôi cho biết trước đó nhiều cô gái đã bị bắt đi ở một quán bar khác. 】
Tin nhắn trong nhóm vẫn đang lướt lên trên từng cái, Đường Miểu nhìn tin nhắn nhanh chóng đổi mới, máu trong người cũng có chút nguội lạnh theo nhịp tim.
Vừa rồi ở quán bar, người đàn ông kia mời cô uống một ly rượu, khi cô đang chuẩn bị uống rượu thì Hạ Khiếu xuất hiện, đổ rượu trong ly của cô ra.
Ly rượu đã bị bỏ thứ gì đó.
Hạ Khiếu vừa nhìn thấy người đàn ông động tay động chân với ly rượu, cho nên anh mới đè ly rượu của cô xuống, đem rượu của cô đổ đi.
Nếu không có Hạ Khiếu, nếu không có Hạ Khiếu...
Tay Chân Đường Miểu đều trở nên lạnh lẽo.
...
Trong thời gian sau đó, Dữu Nhã Nhã trò chuyện với những người hâm mộ âm nhạc trong nhóm về chuyện này. Không lâu sau, tới nhà Đường Miểu, sau khi tạm biệt Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu xuống xe đi vào tiểu khu.
Đến quán bar chơi đến nửa đêm, bây giờ đã hơn mười giờ tối.
Vào mùa hè, mười giờ cũng không tính là muộn, vẫn còn có rất nhiều người trong tiểu khu thích thú đi hóng mát. Đường Miểu đi qua tiểu khu, quay trở lại tòa nhà đơn vị nơi cô đang ở, vào thang máy.
Thang máy thuận lợi đi lên, nhanh chóng lên đến tầng 16. Cửa thang máy mở ra, Đường Miểu từ trong thang máy bước ra.
Cùng với tiếng thang máy đóng mở, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang cũng bật sáng. Đèn bật sáng, chiếu sáng cửa phòng Đường Miểu, cửa phòng kế tiếp của Hạ Khiếu.
Đường Miểu đứng ở cửa nhà, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của Hạ Khiếu, một hồi cũng không có mở cửa đi về nhà.
Khi cô và Dữu Nhã Nhã rời đi, màn trình diễn của Vang Bóng Một Thời đã kết thúc. Mặc dù vậy, các thành viên của ban nhạc dường như không hề có ý định rời khỏi quán. Theo Dữu Nhã Nhã, các thành viên của ban nhạc thường đi ăn uống sau khi biểu diễn, dù sao cũng trở về rất muộn.
Thời điểm Đường Miểu nhìn vào cửa nhà Hạ Khiếu đến thất thần, lại phát hiện cửa nhà Hạ Khiếu được trang bị khóa điện tử.
Nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Hạ Khiếu, bị một người lạ mặt theo đuôi. Câu đầu tiên cô gõ cửa nói với Hạ Khiếu mở cửa là cô quên mang chìa khóa.
Lúc đó Hạ Khiếu cũng không sửa sai hay phản bác, để cô đi vào.
Anh là một người rất lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng dường như có cảm giác về góc nhìn của Thượng đế áp đảo hơn những người khác. Chính là, nếu những gì đối phương làm không gây rắc rối hay ảnh hưởng đến mình, anh sẽ chấp nhận hành vi của đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng và bao dung.
Giống như khi cô gõ cửa bước vào nhà anh.
Ở một mức độ nào đó, Hạ Khiếu là một người rất hiền lành.
Đường Miểu nhìn ổ khóa điện tử trên cánh cửa bên cạnh, ánh mắt trở nên đờ đẫn và xa xăm trong suy nghĩ. Sau khi nhìn một hồi, Đường Miểu thu hồi ánh mắt, mở cửa nhà.
...
Sau khi biểu diễn xong ở Đường Về, Hạ Khiếu và Tề Viễn đi ăn cơm, lại đến phòng tập suốt nửa đêm, Hạ Khiếu mãi đến gần sáng mới về nhà.
Tiểu khu lúc bốn giờ sáng là thời điểm yên tĩnh nhất trong ngày, bên ngoài trời vẫn còn tối chưa có người dậy. Hạ Khiếu lên thang máy, không mất nhiều thời gian để lên đến tầng 16.
Khi lên đến tầng nhà, Hạ Khiếu từ thang máy đi ra, vừa đi tới cửa nhà thì thấy trên tay nắm cửa có treo một hộp giấy.
Nhìn thấy chiếc hộp giấy quen thuộc và tờ giấy ghi chú quen thuộc trên hộp giấy, ánh mắt Hạ Khiếu dừng lại, ngừng bước chân.