Trên bàn đã bày ra vài món, Cố Vãn Sênh nhìn qua một chút, khổ qua nhồi thịt, ngư hương cà*, còn có thịt bò tiêu xanh
“Bàn ăn này là ai nấu?” – Phản ứng đầu tiên của cô là nhảy ra trong đầu một thắc mắc
Lúc này cô mới chú ý trong bếp có tiếng động, cô không tin truyền thuyết “Cô gái trong vỏ ốc”, rướn cổ nhòm vào trong bếp xem thử, lúc này Mộ Bắc Tầm đi từ trong ra, trên tay còn bưng một dĩa đồ ăn.
Cố Vãn Sênh mơ màng một chút, có phải cô nhìn nhầm rồi không? Mộ Bắc Tầm biết nấu ăn?
Mộ Bắc Tầm đặt đồ ăn xuống, thấy vẻ mặt sững sờ của cô, cau mày: “Nhìn cái gì vậy? Còn không vào mang canh ra?”
“À, tôi đi ngay” – Cố Vãn Sênh khôi phục lại, đi theo Mộ Bắc Tầm ra phía sau phòng bếp.
Canh sò điệp củ cải, Cố Vãn Sênh đem muôi múc canh ra, đặt trên mặt bàn. Cô không nghĩ tới việc Mộ Bắc Tầm lại có thể biết nấu cơm, hơn nữa hình như cũng không tệ lắm.
Mộ Bắc Tầm cầm chén đũa đi ra, Cố Vãn Sênh cởi bao tay ra và nói với anh: “Giáo sư Mộ, tôi xong rồi”
“À, vậy ngồi xuống đi.” Mộ Bắc Tầm dọn xong bát đũa, tự nhiên nói.
“Tôi sao?” – Hiển nhiên Cố Vãn Sênh không đoán được rằng anh với cô sẽ cùng ăn cơm, lúc này lại lờ mờ nhận ra anh cầm ra hai bộ chén đũa.
Mộ Bắc Tầm ngồi xuống một bên, nhìn cô nói: “Sao? Cô cho là tôi thích cùng không khí ăn cơm à?”
“Không phải” – Cố Vãn Sênh trả lời, đi đến chỗ khác ngồi xuống, không từ chối. Dù sao họ cũng sẽ làm việc lâu dài, không cần phải … khách sáo chuyện nhỏ này
Thấy Cố Vãn Sênh ngồi xuống, sắc mặt anh tốt hơn hẳn: “Sau khi ăn xong cô cần thu dọn chén đũa và rửa bát. Nhân tiện nhớ sát khuẩn bàn đấy”.
“......” Được rồi, cô biết ngay, làm gì có chuyện tốt như vậy, quả nhiên mọi việc đều phải trả giá
Cố Vãn Sênh tươi cười đáp lại, dùng đũa gắp một miếng tiêu xanh, nếm thử, không khỏi nhướng hai hàng lông mày, quả thật rất ngon.
Cô lại nếm thử những món ăn khác, hương vị đều rất ngon. Cô nhất thời nhìn Mộ Bắc Tầm với ánh mắt khác, không nghĩ tới tài nấu nướng của anh lại giỏi như vậy.
Hai người im lặng ăn, Cố Vãn Sênh thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn Mộ Bắc Tầm, anh ăn uống cũng cực kỳ tao nhã, khi dùng cơm mỗi một động tác đều rất cao quý.
Hai người gần như ăn xong cùng lúc, Mộ Bắc Tầm bỏ chén đũa xuống, cầm giấy lau miệng, sau đó ngước mắt nhìn Cố Vãn Sênh đang lau miệng.
“Trợ lý Cố, trong lúc dùng cơm cô có nhìn tôi vài lần, có vấn đề gì không?”
Cố Vãn Sênh nắm giấy ăn một chút, buông ra, hơi hơi suy tư một chút, lên tiếng hỏi: “Vấn đề gì cũng có thể hỏi sao?”
“Đương nhiên, nhân lúc tôi vừa ăn no, tâm trạng cũng không tệ. Có vấn đề gì thì hỏi đi!” – Anh nói xong giương khóe miệng, thoạt nhìn tâm tình thực sự vui vẻ
Cố Vãn Sênh do dự một chút, nói ra vấn đề cô băn khoăn: “Thật ra…. Tôi rất muốn biết làm sao lúc chiều anh có thể phán đoán được vụ mất tích của Vương Vân không liên quan gì đến vụ của mấy cậu bé trước đó”.
Cô đã muốn biết từ chiều, anh lại không chịu nói ra, cho nên cô vẫn lấn cấn trong lòng
“Ồ, điều này rất đơn giản” – Anh thoải mái dang tay
“Từ ba điều có thể nhìn ra được:
Một, giới tính của nạn nhân mất tích có sự khác biệt. Trước đây, người mất tích đều là nam, hơn nữa chưa từng đổi sang đối tượng khác, chứng minh tội phạm ngay từ đầu đã xác định muốn các bé trai, đó mới là con mồi của hắn. Nếu hắn đang muốn “con mồi đực” thì làm sao lại đột nhiên chuyển sang một đứa bé gái không phải khẩu vị của hắn chứ?”
“Nhỡ đâu hắn đột nhiên muốn đổi khẩu vị thì sao?” – Cố Vãn Sênh đưa ra nghi vấn
“Không, hắn từ đầu đến cuối chỉ chọn nạn nhân nam, chứng tỏ tội phạm là một người đồng tính luyến ái, hơn nữa hắn rất hiểu rõ xu hướng của mình, căn bản là đối với phái nữ hắn không có một chút hứng thú”
“Hai, thời gian gây án không bình thường. Trước đây, các nạn nhân đều mất tích vào trước sau ngày 14, 15 mỗi tháng, thời gian gây án cách nhau không quá 1 tháng, chứng minh rằng tần suất gây án là mỗi tháng một lần, thậm chí còn tương đối ổn định. Nạn nhân nam cuối cùng mất tích ngày 15 tháng 3, mà Vương Vân mất tích ngày 2 tháng 4, thời gian chỉ cách nhau nửa tháng, điều này rất không bình thường”
Mộ Bắc Tầm bắt chéo hai chân, thay đổi tư thế, tiếp tục nói:
“Ba, điạ điểm xảy ra vụ án có sự khác biệt. Những vụ mất tích trước đều xảy ra ở phía Nam phố Đông Bách Hối, chứng minh đây mới là địa bàn của tên tội phạm, mà Vương Vân lại ở phía bắc, tuy rằng trường học của nạn nhân cũng ở phía nam, nhưng vẫn cách xa địa bàn của hắn vài km. Hắn đã từng trót lọt gây án trong một khu vực, chưa bao giờ bị tóm, vậy cần gì mà phải liều lĩnh ở địa bàn khác? Không có lý do gì cả
Hơn nữa, sau khi đến nhà Vương Vân, tôi càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình”
“Tại sao?” – Mộ Bắc Tầm đưa tay lên xoa xoa thái dương: “Về việc tại sao, tôi không muốn nói bây giờ, tôi mệt rồi”
Anh nói xong liền đứng lên, đầu ngón tay gõ gõ góc bàn: “Dọn dẹp xong cái này có thể tan làm, hôm nay việc của cô đến đây”
Anh nói xong, chậm rãi đi vào phòng bếp rửa sạch tay, sau khi đi ra, anh đi ra chỗ Cố Vãn Sênh đang ngây ngốc kia, mỉm cười: “Ngày mai gặp, cô trợ lý”
“Giáo sư Mộ ngủ ngon” – Cố Vãn Sênh chầm chậm đứng lên, hơi cúi đầu, xem như là đã đặt dấu chấm kết cho công việc ngày hôm nay
Chờ Mộ Bắc Tầm đi rồi, Cố Vãn Sênh rất nhanh cầm chén đũa đi rửa, dọn dẹp bàn ăn, rồi về nhà.
Trong thư phòng, Mộ Bắc Tầm ngồi trên mặt đất, tay cầm một cái ipad, trên màn hình hiển thị cửa nhà, đây là phần mềm kết nối với camera trước cửa nhà anh. Anh nhìn Cố Vãn Sênh đi ra khỏi nhà, đóng cửa lại, đứng ở cửa, không quan tâm gì mà ưỡn lưng một cái, sau đó mới chậm rãi biến mất khỏi màn hình camera.
——
Cố Vãn Sênh về đến nhà lại tắm rửa một lần nữa, thay một bộ quần áo mới, vừa rồi dọn dẹp giúp Mộ Bắc Tầm, người cô toát đầy mồ hôi.
Cô tắm rửa sạch sẽ rồi bước vào phòng, lấy khăn lau mái tóc ướt. Cô mở ngăn tủ, lấy máy sấy tóc, vừa định cắm điện vào thì điện thoại reo