Thần Thụ Chí Tôn

Chương 98: Giận Dữ Kinh Hoàng



Chương 98: Giận Dữ Kinh Hoàng

Sau khi Mộc Chiến lĩnh ngộ được Mộc Ý Nhất Tầng Cảnh, hắn liền lập tức rời khỏi thạch bi.

“Chúc mừng… người thí luyện… đã cảm ngộ được Mộc Chi Ý Cảnh từ Ngộ Thạch Bi… Giờ là thử thách cuối cùng!!” Âm thanh máy móc lại vang lên, chứng tỏ rằng Mộc Chiến đã vượt qua hai thử thách.

Dứt lời, thân ảnh khổng lồ kia liền phất tay một cái, Mộc Chiến thấy mình đứng trong một không gian mờ ảo, nơi mà những hình ảnh của những người đ·ã c·hết hoặc những kẻ thù đã từng đối mặt lần lượt hiện lên.

Hắn phải đối mặt với những ký ức, những cảm xúc mãnh liệt mà đã từng chạm đến tận sâu tâm hồn mình. Không khí xung quanh nặng nề, như có sức ép vô hình, khiến cho tâm trí của hắn phải căng ra để chống chọi.

Khi thử thách bắt đầu, Mộc Chiến lại thấy hình ảnh của Mộng Linh Nhi. Nhưng lúc này lại không phải hình ảnh yên bình ăn cơm như lúc trước, mà lại là hình ảnh thân ảnh nhỏ bé đứng chắn trước một chỉ thuỷ cường đại lao đến.

Oành…

Thân ảnh nhỏ bé đầy máu ấy, với một cái lỗ to giữa ngực bay ngược đến vị trí Mộc Chiến.

Mộc Chiến thuận thế ôm chặt lấy nàng. Hắn nhắm mắt, không khóc, cũng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.

Một lâu sau, hắn thở dài một tiếng:

“Vô Niệm Chi Ý Cảnh!”

Mộng Linh Nhi trên tay hắn liền dần biết mất, nhưng trước khi biến mất, ánh mắt nàng nhìn về hắn có chút tự hào.

Cái này đúng thật là.. Mộc Chiến lắc đầu cười khổ một chút..

Khoảnh khắc ấy vẫn quá là ám ảnh hắn, mãi mà hắn không thể nào quên thân ảnh ấy được.

Chợt, khung cảnh liền biến đổi, lúc này trước mặt Mộc Chiến là thân ảnh của Tần Hạo, Tần gia trưởng lão, vì hắn g·iết Tần Vũ nên bị Tần Hạo t·ruy s·át.

Lúc này, Tần Hạo cười lạnh: “Tiểu súc sinh, hôm nay ta không chém ngươi vạn đoạn, ta không mang tên Tần Hạo.”

“Tử Vân Hồn Phong!”

Nói xong, hắn liền vung tay tung một Tử Vân Hồn Phong, là một Huyền cấp võ kỹ của Tần gia.

Một luồng tử vân gầm thét trong gió lao đến phía Mộc Chiến. Mộc Chiến thấy vậy, hắn không chạy. Hắn vốn thua lão già vô sỉ này là do hắn không có Ý Cảnh, chứ hắn không hề thua về lực lượng.

Mộc Chiến gầm thét, chín mươi cái lá trong Thụ Tâm, toàn bộ linh lực hắn dồn vào tay tạo thành hai cái bạo thủ, xung quanh còn dung nhập Mộc Ý Nhất Tầng Cảnh.

“Mộc Bạo Thủ!”

Một cự đại thủ chưởng từ tay Mộc Chiến gầm thét lao ra. Nơi nó đi qua, cây cối như được tăng cường sinh lực.

Oành…

Thủ chưởng và phong vân của Từ Hạo v·a c·hạm mạnh vào nhau. Mộc Chi Ý Cảnh đối chọi mãnh liệt với Vân Chi Ý Cảnh của Tần Hạo, khiến bụi mờ tung toé cả chiến trường.

Bụi mờ tán đi, thân ảnh Mộc Chiến vẫn đứng ngạo nghễ, hắn không hề thua kém trong giao phong với Tần Hạo một chút nào.

Oành oành… rầm rầm..

Mộc Chiến thi triển liên tiếp võ kỹ của mình, tất cả đều được vận dụng bởi Mộc Chi Ý Cảnh làm cho những võ kỹ hắn đánh ra mạnh hơn rất nhiều so với trước đây.

Tần Hạo dĩ nhiên lúc này vô cùng chật vật chống đỡ, dù hắn có là Hoá Đan Cảnh, nhưng Mộc Chiến cũng đã lĩnh ngộ Mộc Chi Ý Cảnh, linh lực của hắn cũng không thua kém Tần Hạo chút nào.

Đến lúc quyết định, Mộc Chiến không ngần ngại, thi triển Phệ Sinh Hoả Diễm và Mộc Chi Ý Cảnh.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

Một hình ảnh cổ thụ lừng lững xuất hiện sau lưng hắn, hình ảnh như thật như giả, sống động hơn rất nhiều khi được thi triển Mộc Chi Ý Cảnh, vung cành cây cực mạnh về phía Tần Hạo, một cành cây chứa đựng hoả diễm lao về phía hắn một cách đầy phẫn nộ.

Oành…..

Tiếng v·a c·hạm kịch liệt, Tần Hạo sắc mặt đại biến liền ăn trọn một cơn bão lửa kinh thiên.

Phốc!!

Tần Hạo bay ngược lui sau như diều dứt dây, thân hình của hắn nện thẳng xuống mặt đất.

Oành..

Đất đá tại vị trí Tần Hạo đáp xuống liền nứt nẻ, nhưng ngay sau đó, Tần Hạo cũng liền biến mất, nơi này liền không còn gì nữa…

Xoẹt..

Khung cảnh trước mắt Mộc Chiến lại biến đổi, điều bất ngờ lại là những tên hắc y nhân.

Lúc này bọn hắn kéo đến rất đông, cũng phải gần trăm thân ảnh. Mộc Chiến để ý, có tên Lão Đại, Lão Ngũ hắc y nhân ở trong hàng ngũ, thậm chí có cả những tên hắc y nhân trước đó vây đánh Dao Hi Nguyệt như Tứ Trưởng Lão, Lục Trưởng Lão..



Hắn âm thầm cân nhắc, không biết bọn hắn có quan hệ với nhau hay không..

Đột nhiên, bọn hắn nhìn về Mộc Chiến, cười lạnh lẽo:

“Khặc khặc! Thiên Mệnh Nguyên Chủng! Chúng ta đã tìm được hắn!”

“Đúng! Bắt lấy hắn, chắc chắn đại nhân có trọng thưởng!”

“Mọi người tiến lên!”

Dứt lời bọn hắn liền lao đến, đứng ở bốn phương tám hướng bao bọc lấy Mộc Chiến ở trung tâm.

Nghe được những lời của bọn hắn, Mộc Chiến sắc mặt đại biến. Hắn nghĩ không lẽ.. bọn chúng biến được thân phận thật sự của mình sao??

Không.. thế giới này không có ai đủ thực lực để biết về tồn tại của hắn mới phải.

“Vô Niệm Chi Ý Cảnh”

Mộc Chiến liền lập tức động niệm, hắn muốn xoá đi những tâm ma này, nhưng dù hắn đã cố gắng điều động linh hồn lực như thế nào, hắn vẫn không thể xoá bỏ sự tồn tại của những tên hắc y nhân.

Đám hắc y nhân vẫn tiếp tục cười lạnh:

“Khặc khặc! Thiên Mệnh Nguyên Chủng, ngươi không còn lối thoát!”

“Ngoan ngoãn nói ra các vị trí khác của Thiên Mệnh Nguyên Chủng khác, chúng ta sẽ tha mạng cho nữ nhân của ngươi, nếu không… Khặc khặc!”

“Đừng nhiều lời, lên bắt hắn đi!!”

Đám hắc y nhân cười lạnh một chút, sau đó tung ra những võ kỹ mang theo những Ý Cảnh u độc.

Huyết chi Ý Cảnh, Độc chi Ý Cảnh, Ma chi Ý Cảnh…

Toàn bộ những ý cảnh u độc xông về phía Mộc Chiến …

“Mộc Chi Ý Cảnh - Vạn Mộc Triều Bái!”

Cỏ cây xung quanh Mộc Chiến rung lắc dữ dội, hội tụ lại quanh người hắn, tạo thành một lớp vỏ bọc để ngăn cản những ý cảnh kia.

Oành.. oành… rầm…rầm…

Nhưng võ kỹ của bọn hắn quá cường đại, thêm nữa bọn hắn lại quá đông người và thực lực rất mạnh, vỏ bọc của Mộc Chiến làm sao chịu nổi sự t·ấn c·ông dữ dội của mọi ý cảnh u độc như thế này được, sự nứt vỡ càng ngày càng rộng..

Bùmm…

Cuối cùng, vỏ bọc không chịu nổi, vỡ vụn đi, Vạn Mộc Triều Bái vô hữu hiệu trước những ý cảnh kinh khủng như thế này.

Bọn hắc y nhân cười lạnh, lao đến bắt Mộc Chiến.

Keng..keng…

Mộc Chiến lập tức bị trói, hai tay hai chân hắn đều giăng đầy xích sắt đỏ ngòm, trông hắn nhìn thật thê thảm khi bị treo lên thân cây.

“Khặc khặc, ngoan ngoãn khai ra các Thiên Mệnh Nguyên Chủng đang ở đâu đi!!”

“Tốt nhất nên thành thật một chút, chúng ta cho ngươi dễ chịu!””

Nhưng dù bọn hắn có nói như thế nào, Mộc Chiến cũng thờ ơ lãnh đạm. Dù bọn hắn có t·ra t·ấn thế nào, Mộc Chiến cũng không kêu gào dù chỉ một tiếng.

“Thật cứng đầu!”

“Khặc khặc, chưa hết trò đâu!”

“Đưa lên đi!”

Một tên hắc y nhân cười lành một tiếng, trong tay hắn xách một nữ nhân ra. Nữ nhân mặc áo trắng thuần khiết, nhưng trên thân đầy rẫy v·ết m·áu.

Khuôn mặt nàng suy kiệt đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy Mộc Chiến liền không chịu được mà phiếm hồng rơi lệ.

“Khặc khặc! Nữ nhân này nhìn rất hấp dẫn a!”

“Nghe bảo đây là nữ nhân của ngươi phải không Thiên Mệnh Nguyên Chủng??”

“Huynh đệ, chơi nữ nhân trước mặt hắn, xem hắn có chịu ngậm miệng được nữa không!!!”

Một tên hắc y nhân cười lạnh, tiến đến xé y phục Công Tôn Tuyết trước mặt Mộc Chiến.



Thân thể nàng trắng như bạch ngọc, hai ngọn đồi phong cao v·út, lộ ra vẻ kiều diễm vô biên. Phần bụng phẳng lì, cái rốn nhỏ xinh đầy sức quyến rũ.

Đôi chân dài thẳng tắp, trắng mịn như bạch ngọc, mà khu vực giữa hai chân đó tồn tại một nơi đầy sức quyến rũ, động lòng người của nữ nhân.

Thân hình hoàn mỹ của Công Tôn Tuyết hoàn toàn không mặc gì lộ ra trước những tên hắc y nhân.

“Hảo! Quả là một tuyệt thế vưu vật!”

“Hắc hắc, chơi nữ nhân như này mới gọi là sung sướng!”

“Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nữ nhân này vẫn còn là xử nữ phải không, hắc hắc, đa tạ ngươi vì giữ nguyên cho vưu vật này nhé! Chân thành cảm tạ a!! Khặc khặc.”

Từng âm thanh ô uế cùng những ánh mắt dâm tà đầy nóng rực của những tên hắc y nhân nhìn vào thân hình của Công Tôn Tuyết như những con sói đói.

Mộc Chiến biết, từ lúc bắt đầu, đây là khảo nghiệm ý chí của hắn, hắn có thể nghi ngờ, hắn có thể có chút lo lắng.

Nhưng với Vô Niệm Chi Ý Cảnh, Mộc Chiến luôn giữ cảm giác thanh tỉnh trong đầu, hắn luôn biết đây chỉ là khảo nghiệm.

Dù cho Mộc Chiến không hiểu tại sao Vô Niệm Chi Ý Cảnh không thể hoá giải ảo cảnh này, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo nhất định.

Do đó, cho dù là bị phát hiện Thiên Mệnh Nguyên Chủng hay khi b·ị b·ắt, khi bị t·ra t·ấn, hắn dù có cảm thấy đau, có cảm thấy rát những v·ết t·hương. Nhưng mọi thứ này, đối với Mộc Chiến hắn không có ý nghĩa gì cả.

Mộc Chiến hắn thân là Thần Thụ, tâm tính của hắn kết hợp với Vô Niệm Chi Ý Cảnh đã giúp hắn giữ vững được tâm tình.

Nhưng khi thấy Công Tôn Tuyết, thế giới quan của hắn liền sụp đổ. Khi thấy nàng b·ị t·hương, bị trói đến, khi thấy nàng bị những tên hắc y nhân xé toạc quần áo ra, tròng mắt hắn dần co rụt lại.

Hô hấp hắn trở nên dồn dập, sát khí vô tận từ trong thân thể hắn tuôn trào ra. Vô Niệm Chi Ý Cảnh lúc này cũng không thể áp chế được nữa.

Sát khí dần trở nên ngưng thực từ luồng phẫn nộ đến cực điểm của Mộc Chiến khi thấy bọn hắn định giở trò đ·ồi b·ại với Công Tôn Tuyết.

Mộc Chiến lúc này khí tức trên người đã hoàn toàn biến đổi. Mái tóc xanh dài tung bay, nhưng không còn hẳn là tóc xanh nữa.

Tóc hắn, có xanh, có đỏ, có đen.

Mắt hắn, có xanh, có đỏ, có đen.

Khí tức của hắn, có xanh, có đỏ, có đen.

Không..

Không chỉ ba màu xanh, đỏ, đen thôi đâu..

Mộc Chiến lúc này toàn thân toả ra tận bảy màu khác nhau, khắp người tỏa ra ánh sáng bảy sắc lung linh, rực rỡ mà đầy uy lực.

Làn da của hắn như được phủ lên lớp hào quang chói lóa, mỗi tia sáng là một luồng khí mộc hùng hồn, bừng lên theo từng nhịp thở phẫn nộ.

Cả cơ thể Mộc Chiến như hòa quyện với sức mạnh của đại địa, bảy sắc màu rực rỡ không ngừng biến ảo, từ xanh lục tươi mát của cây cỏ, xanh lam thăm thẳm của trời đất, đến đỏ cam rực cháy như ánh bình minh, và có cả màu đặc thù đen tuyền thăm thẳm như từ dưới địa ngục.

Từng mạch máu dưới làn da hắn như phát sáng, tỏa ra sức sống mãnh liệt, khiến không gian xung quanh rung chuyển.

Khí tức cuồn cuộn bốc lên, xoay quanh hắn như bão tố.

Từng nhánh rễ khổng lồ mọc ra từ chân hắn, bám sâu vào lòng đất, lan rộng như thể muốn xâm chiếm cả chiến trường.

Đôi tay hắn biến thành hai cành đại thụ khổng lồ, mỗi ngón tay hóa thành những nhánh cây dài. Mái tóc của hắn cũng dần dần hóa thành tán lá rộng lớn.

“Gràooooo..”

Mộc Chiến gầm thét một tiếng, hắn hoá thân thành một Thần Thụ khổng lồ.

Thần Thụ to lớn vài trăm trượng, hai mắt Thần Thụ sắc lạnh như thần c·hết, bảy sắc lấp lánh xen lẫn nhau.

Đám cây trên Thần Thụ cũng hoá thành thất thải, không đơn thuần là một màu lục nữa.

Hai cành gỗ ở vị trí hai tay như hoá thành hai luồng hoả diễm, ẩn chứa sự phẫn nộ cực hạn.

Mộc Chiến biến thành Thần Thụ, gầm thét một tiếng như từ dưới Cửu U:

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Vạn Giới!!”

Một tiếng cuồng hống giận dữ, xé toạc cả hư không, làm cho những tên hắc y nhân đang cười khặc khặc, ánh mắt dâm tà nhìn về Công Tôn Tuyết sắc mặt liền đại biến, kinh hô nhìn về phía Thần Thụ khổng lồ kia.

Thần Thụ Giận Dữ - Nộ Cả Vạn Giới!

Mộc Chiến điên cuồng gầm thét, cái gì tâm ma, cái gì Vô Niệm Chi Ý Cảnh. Những thứ rác rưởi ấy, những cảnh giới vô nghĩa ấy, làm sao bằng được nữ nhân của ta.

Ta không quan tâm, sức mạnh của ta dùng để bảo vệ những người ta yêu thương.

Tâm ma cắn trả? Cho nó cắn!



Vạn giới động nộ? Không bằng nữ nhân của ta!

Chư thiên giận dữ? Haahahaa!

Nếu thiên dám giận dữ, ta liền chém cả thiên!!!

“Gràooooooo….!”

Thần Thụ gào thét phẫn nộ về phía những tên hắc y nhân, vung một cánh tay đầy hoả diễm phẫn nộ về phía bọn hắn.

Một cánh tay khác, chứa đầy hoả diễm ôn hoà, bao bộc lấy Công Tôn Tuyết, không để nàng chịu ảnh hưởng bởi chiêu thức của hắn.

Đám hắc y nhân sắc mặt đại biến, từng tên hắc y nhân dốc hết toàn bộ sức mạnh, liều mạng chống đỡ.

Chúng sử dụng mọi chiêu thức, từ tấm chắn khí độc, lưỡi kiếm hắc ám cho đến trận pháp tà khí bao bọc. Tiếng gào thét vang lên, hòa quyện với những luồng sát khí đen ngòm.

Nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa trước một kích đầy phẫn nộ của Mộc Chiến.

Rầm rầm rầm…

Chấn động kinh thiên xảy ra, bầu không khí như bị xé nát, vạn vật xung quanh chao đảo trong một cơn cuồng phong mạnh mẽ.

Đất đai rung chuyển dữ dội, từng lớp đất đá vỡ vụn, lực lượng của chấn động lan tỏa mạnh mẽ, khiến mặt đất giống như một chiếc chiếu bị căng kéo, nứt ra từng vết rạn lớn, bụi mù mịt bay lên, tạo thành những cột khói đen ngòm che lấp bầu trời.

Phốc… phốc… phốc..

Trong những cột khói đen kịch ấy, từng âm thanh hoá thành bọt máu vang lên.

Một..hai..mười..hai mươi..

Lần lượt từng kẻ, từng kẻ hắc y nhân c·hết liên tiếp dưới tay của Mộc Chiến.

Nhưng trong đám hắc y nhân ấy, những tên cao cao tại thượng khác vẫn đang cắn răng chống cự.

Tên Tứ Trưởng Lão điên cuồng phóng thích Tử Vong Chi Lực ra để đối kháng:

“Tử Vong Trảm Hồn!”

Một luồng sóng đen tối lập tức bao phủ lấy thân ảnh Thần Thụ, nhằm trảm sát thần hồn của Mộc Chiến.

Lục Trưởng Lão cũng không chần chờ, hắn hội tụ Sinh Mệnh Chi Lực lại, phóng ra một đòn cường hãn:

“Sinh Mệnh Thôn Thiên!”

Một cỗ khí tức sinh mệnh cường hãn lao ra, nhưng khi nó đi qua những cái xác hắc y nhân nằm rải rác trên đất đá, đều không còn một chút sinh cơ nào.

Lão Đại và Lão Ngũ hắc y nhân cũng lập tức điều động Phong Ý Cảnh và Huyết Ý Cảnh:

“Phong Ảnh Bạo!”

“Huyết Ảnh Trảm!”

Lập tức hai luồng phong huyết cường đại lao đến Mộc Chiến, phối hợp với Tử Vong Trảm Hồn và Sinh Mệnh Thôn Thiên muốn nhấn chìm thân ảnh Thần Thụ ấy.

Nhưng Thần Thụ ấy chỉ nở một nụ cười lạnh:

“Các ngươi bên ngoài có lẽ rất mạnh, nhưng ở ảo cảnh này, bổn toạ là Thần!”

“Gràoooo…!”

Thần Thụ ấy gào một tiếng, sau đó lại vung một cành đại thụ khác rực cháy Phệ Sinh Mộc Diễm, đối kháng lại với bốn kỹ năng cực kỳ cường hãn.

Oành….

Rầm…

Tiếng nổ vang lên khủng kh·iếp, như một tiếng sấm sét xé toạc không gian, làm chấn động cả khu vực này. Đó không phải là một t·iếng n·ổ đơn thuần, mà là âm thanh của đất trời vỡ vụn, của sự thịnh nộ của một Thiên Mệnh Nguyên Chủng.

Quả nhiên, sau đòn đó của Mộc Chiến, Tứ Trưởng Lão, Lục Trưởng Lão, Lão Đại, Lão Ngũ đều biến thành hư vô..

Nhưng..trước khi c·hết, bọn hắn đều liếc nhau mà cười lạnh, như ý đồ đã được thực hiện…

Mộc Chiến ánh mắt rét lạnh nhìn về phía bọn hắn, trong ánh mắt không tồn tại một thứ gọi là nhân từ, chỉ tồn tại vô tận phẫn nộ của Mộc Chiến.

Cười lạnh?

Ý là kế hoạch của tên Khí Linh ấy đã được thực hiện?

Nực cười.. quá nực cười..