Mấy chục cái tu sĩ từ khoảng cách ngoài ra kia chạy ầm ầm trên mặt đất lướt qua hàng trăm cành cây lớn nhỏ tiến tới đáp xuống đất, bọn hắn chính là vì bị dị tượng thương kình bạo phát đáng sợ kia hấp dẫn mà tới.
Bọn hắn vừa đi vừa mắng chửi lẫn nhau, ai đều muốn tranh đoạt con lang thú kia.
Nhưng khi nghe đến âm thanh cuối cùng, bọn hắn liền biến sắc!
Cả đám nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy đó là một cái nam tử hán cao lớn, thân khoác một bộ da thú uy võ, diện mạo dữ dằn tham lam nhìn lấy tiểu lang thú.
Hắn không nói gì mà chỉ tỏa ra khí tức của Nhục Thân Cảnh tầng bảy tu sĩ, hơi thở như vòi rồng hóa thành khí lưu lan tỏa ra khuôn viên trăm mét khiến những kẻ tiến đến sắc mặt kinh biến.
Bọn hắn nhao nhao lùi lại, sắc mặt có chút kinh hãi nhìn thấy nam tử hán kia.
- Thật đáng sợ, đây là sức mạnh của tu sĩ Nhục Thân Cảnh tầng bảy sao?!
Một cái tu sĩ sắc trắng bệch, giọng điều cực kỳ hãi nhiên.
Hắn hãi nhiên cũng đơn giản thôi, bản thân hắn chỉ mới là tu sĩ Nhục Thân Cảnh tầng ba, tu vì rất thấp dù đã hơn 30 tuổi, tiền đồ không lớn.
Thật không biết là ai cho hắn dũng khí tiến vào Sông Tuyệt Sơn Mạch, nơi thậm chí có không ít con Nhục Thân Cảnh yêu thú tầng mười, tầng chín đáng sợ.
Nhưng tu sĩ đi trên con đường tu đạo, vốn chính là nghịch thiên, cầu phú quý trong nguy hiểm.
Tiểu nam hài vốn có thể sống sót được là nhờ có kinh nghiệm phong phú và thủ đoạn chạy trốn lô hỏa thuần thanh, cả thủ đoạn ẩn nấp khí tức đến không cảm nhận được hơi thở của sự sống.
Vả lại hắn chỉ cần không chọc giận đến những con yêu thú hùng mạnh và thấy bọn chúng liền đi đường vòng, như vậy là có thể sống được.
Gặp phải thủy quái hùng mạnh hắn cũng không sợ, chỉ cần không đi vào phạm vi công kích của bọn chúng là được.
Cho dù vậy thì bản thân hắn sinh tồn ở trong này cũng không phải là chuyện dễ, phải cực kỳ thận trọng.
Nếu không đi sai một bước, chính là cảnh cửu tử nhất sinh!
Hắn đang cực kỳ không hiểu nổi, tại sao một đám tu sĩ Nhục Thân Cảnh từ tầng năm trở xuống như đám người lại vào đây? Hiếm lắm mới có tu sĩ tầng năm trở lên.
Như trong mấy chục người, cũng chỉ có vài người là tầng sáu, mười mấy người là tầng năm, số lượng khá ít ỏi.
Suốt mấy năm ở trong Sơn Mạch không gặp một bóng người, không ngờ lần này gặp lại lên đến mấy chục cái, haizz....
Chẳng lẽ bọn hắn tự tin có thủ đoạn bảo mệnh như hắn?
Hắn lắc đầu, tạm thời chỉ nghĩ đến được như vậy nhưng cũng chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, mà chỉ âm thầm quan sát tràng cảnh tiếp theo.
Trong bóng tối chờ đợi thời cơ....
Nam tử hán khí tức mãnh liệt dâng trào cần quét, giọng nói hờ hững nói:
- Chư vị, con lang thú này ta muốn, các ngươi vẫn là nên rời đi, nếu không...đừng trách tại hạ xuất thủ vô tình!
Cả đám sắc mặt biến ảo khôn lường, đây là khuyên cái rắm gì chứ? Rõ ràng là trần trội uy hiếp a.
Giống như hắn đang nói nếu không mau cút đi, vậy liền lưu lại ở đây đi!
Lưu lại, chính là vĩnh viễn.
Mặc dù thô nhưng lại có hiệu quả đáng gờm, tất cả tu sĩ dưới Nhục Thân Cảnh tầng năm đều biết tự lượng sức mình mà rút lui.
Chỉ còn lại gần hai mươi người Nhục Thân Cảnh tầng năm đến tầng sáu.
Nam tử hán cười lạnh, hắn nở một nụ cười lạnh lùng, lại không muốn tiếp tục nói cái gì mà trực tiếp xuất thủ!
Trên tay hắn xuất hiện một thanh đại đao phát ra đao khí vô cùng sắc bén, hai chân dùng lực khẽ động.
Rầm!
Chớp mắt thân ảnh của hắn đã biến mất chỉ để lại một cái hố hai mét có hơn, lần nữa xuất hiện đã là ở trước mặt một cái tu sĩ Nhục Thân Cảnh tầng sáu gần hắn nhất, một tay huy động đại đao trảm tới muốn gọt ngang cổ tên này.
Xoẹt!
Tên tu sĩ hãi hùng khiếp vía, còn chưa kịp phản ứng hay hét thảm mà bị vô tình chém đầu, đại đao lướt qua.
Đầu của hắn cũng lìa khỏi cổ, máu bay tung tóe, trên gương mặt còn để lại sự sợ hãi khôn cùng.
Rầm!
Hắn lại dùng lực, mặt đất lại xuất hiện một cái hố to gần hai mét, thân hình của hắn lại tiêu thấy trong khi đám người còn không kịp phản ứng trở lại.
Mặc dù hắn là Nhục Thân Cảnh tầng bảy nhưng cũng chỉ có khoảng 7 vạn mốt cân, trong đi đó trong này lại có kẻ đạt mốc gần 7 vạn cân.
Nếu kéo dài, nhất định sẽ có một cuộc đại chiến, nên là hắn muốn tiên hạ thủ vi cương!
Một cái tu sĩ gần đó nhất đột nhiên giật mình tỉnh dậy, cảm giác của sự tử vong tràn ngập làm hắn vãi cả linh hồn, vội vàng vận chuyển pháp lực che chắn vùng cổ, nơi hiểm yếu nhất của chính mình.
- Đại Địa Pháp Lực!
Hắn khẽ gầm lên một tiếng, nơi cổ đã bao bọc một lớp đất cực kỳ cứng cáp, khiến hắn cảm thấy an toàn hơn không ít.
Nhưng không, thân ảnh của nam tử hán đã xuất hiện sau lưng hắn, lần này y không gọt cổ mà lướt ngang theo một đường chéo trên xuống trảm cắt.
Xoẹt!
Hắn gọt vô cùng mượt mà, thân thể của kẻ kia liền bị chém làm đôi như cắt giấy vụn.
Máu tươi tỉnh tóe dính lên người cũng không để ý, thân ảnh lại tiêu thất!
Cứ như vậy, cho đến khi có hai kẻ tu sĩ Nhục Thân Cảnh tầng sáu chết đi, bốn kẻ Nhục Thân Cảnh tầng năm vẫn lạc thì mới có người phản ứng trở lại, tinh thần căng cứng chưa từng có.
Không phải là bọn hắn muốn không phản kháng mà là tốc độ của y quá nhanh, mặc dù chỉ hơn nhau có hơn ngàn cân nhưng Pháp Lực của Nhục Thân Cảnh tầng sáu và bảy vẫn cách biệt nhau rất lớn.
Nam tử hán được nó gia trì nơi chân, tốc độ đã cực nhanh.
Cho đến khi y giết đến tận 6 người, cả đám mới dần dần hồi phục lại một chút tinh thần, nhóm tầng sáu là kẻ hoảng hồn nhanh nhất.
Một người trong đó kinh hô:
- Mau, mau cảnh giác nhanh lên! Chúng ta liên thủ lại giết hắn, nếu không đợi hắn giết từng kẻ một, đừng ai mong sống sót!
Âm thanh của hắn như chuông lớn ngâm vang cảnh tỉnh mọi người, cả ý lẫn hồn đều cực kỳ tỉnh táo, tinh thần ý chí tập trung cao độ hơn bao giờ hết đảo mắt liên tục tìm kiếm thân ảnh của nam tử hán.
Bộ dạng ra dáng phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, cảnh giác đến mức đã sớm bao bọc toàn thân để bảo hộ, tránh rơi vào hậu ẩu như tên tu sĩ chỉ bọc phần cổ.
- Không được, mau chóng tụ tập lại thành một chổ!
Lại có người kinh hô quát lớn, cả đám tồn thân đổ mồ hôi lạnh vội tập trung lại một chổ, tạo thành một cái vòng tròn người.
Nhưng trong khoảng thời gian này, lại là khoảng thời gian nguy hiểm, cực kỳ dễ bỏ mạng!
Quả nhiên, khi đám người di chuyển thì sẽ lơ là cảnh giác.
Vụt!
Xoẹt!
Vụt!
Xoẹt!
Từng tiếng vụt, gọt người cực kỳ mượt mà vang lên, ba cái tu sĩ lại bị chém làm đôi ngã xuống, chết đến không thể chết lại.
Cả đám sau khi tụ tập lại cùng một chỗ, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, tu sĩ tầng bảy, quả nhiên cực kỳ khó đối phó.
Hiện tại trong đội hình cũng chỉ còn có ba người là tầng sáu, một người là đỉnh phong, còn bảy người còn lại là tầng năm từ trên 5 vạn 6 ngàn cân lực lượng.
Cả đám sau khi tụ hợp lại dù không nói những cũng đạt thành ăn ý, tất cả đều đồng loạt bùng nổ ra uy áp khắp cả vùng mấy chục mét, muốn ẩn hưởng đến nam tử hán.
- Hự....
Trong không gian lả lướt không ngừng, âm thanh hơi kháng cự của nam tử hán vang lên làm đám người kinh hỉ, quả nhiên có tác dụng!
Nhưng không cho đám người vui được bao lâu, uy áp của tầng bảy tu sĩ cũng theo đó mà bùng nổ mà ra.
Sức mạnh trực tiếp chiến thế thượng phong làm cả đám nhao nhao kinh biến, sắc mặt tái nhợt.
Xoẹt!
Uy áp băng liệt, bọn hắn liền lùi lại mấy bước chân, miệng đồng loạt phun ra vài ngụm máu.
Phụt!
Phụt!
Phốc!
Phốc!
Khổ thân nhất là đám lang thú kia, hiện tại sớm đã run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn cường giả giao chiến.
Quả thật là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Nhưng trong vô hình đã có một luồng lực lượng cường đại bao trùm bảo vệ bọn hắn, thân thể của lang thú thủ lĩnh kia cũng được một làn sương khí vụ nước và màu xanh lục chi khí bao trùm lại.
Bằng tốc độ có thể thấy nếu chú ý là có thể nhận ra, thương thế của nó đang dần khôi phục khỏi hẳn.
Thỉnh thoảng lại có vài con gió se se nhè nhẹ lướt qua nhưng chẳng ai bận tâm đ ến, chỉ nghĩ nó là ngọn gió bình thường.
Dị dạng này dù phát sinh không ai chú ý đến, bọn hắn chỉ tập trung vào trận chiến sống còn lúc này.
Nam tử hán thấy đám người bị thương thì đâu chịu bỏ qua cơ hội trời ban này? Thế là hắn quyết định, ra đại chiêu, muốn giết đi càng nhiều càng tốt!
- Linh Cấp Vũ Kỹ -- Đại Đao Trảm!
Nam tử hán gầm thét, Pháp Lực điên cuồng hội tụ vào thanh đại đao, theo với nó là một cổ khí thế bằng bạc giáng xuống, lưỡi đao càng thêm sắc bén một đao trảm ngang như muốn càn quét tất cả!
Cả đám nhất thời kinh hãi, vãi cả linh hồn!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc