Chương 220
Vẻ mặt Triệu Liệt có chút khó coi, muốn phản bác, lại không nói nên lời.
Nói gã có thể đánh thắng Cửu Đầu Sư Tử?
Bản thân Triệu Liệt cũng không tin!
“Dùng Cửu Đầu Sư Tử để kéo xe, Thần Tử Quân gia này cũng thật khí phái, không biết bản nhân hắn là nhân vật phong hoa tuyệt đại đến mức nào?”
Đôi mắt đan phượng xinh đẹp của Sở Hồng Y cũng lộ ra tò mò cực độ.
Nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy vị Thần Tử kia của Quân gia.
Mà trừ Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo liễn xa hoàng kim ra, đám người Đông Huyền lão tổ, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, và đám tu sĩ của Huyền Thiên Tông gồm Huyền Thiên Tông chủ cũng cùng đến.
Tuy nhân số của bọn họ không phải đặc biệt nhiều, nhưng khí thế kia lại lay động tận trời.
Những người khác thì không bàn tới, chỉ cần ba vị Thánh Nhân và hai vị Chuẩn Thánh đã là chiến lực mang tính quyết định.
“Thực lực thật cường đại, hôm nay Vô Cực Tinh Cung nguy rồi.” Đám người Thiên Tinh Thánh Tử nhìn thấy mà mí mắt giật giật.
Các thế lực Vẫn Tinh Các, Viêm Thần Đạo, Hồng Liên Giáo, nhiều nhất cũng chỉ có cường giả Chuẩn Thánh tọa trấn.
Mà hiện giờ, phía Huyền Thiên Tông lại có ba vị Thánh Nhân, hai vị Chuẩn Thánh.
Thế lực này đủ để dễ dàng bình định ba đại thế lực là Vẫn Tinh Các.
Phía Vô Cực Tinh Cung, đại trận hộ tông đã mở ra, một vòng bảo hộ tinh quang bao phủ toàn bộ Cực Tinh Nhai.
Cho dù là Thánh Nhân, trong chốc lát cũng khó có thể đột phá đại trận hộ tông này.
Mà phía Vô Cực Tinh Cung, hàng ngàn hàng vạn đệ tử Vô Cực Tinh Cung đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cầm đầu còn có hai vị Thánh Nhân và ba vị Chuẩn Thánh.
Không thể không nói, Vô Cực Tinh Cung có thể trở thành bá chủ của Tinh Thần đại lục, nội tình thật sự không thể khinh thường.
“Huyền Thiên Tông chủ, trước kia thật là Vô Cực Tinh Cung chúng ta làm sai, như vậy đi, Vô Cực Tinh Cung chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất cho Huyền Thiên Tông, hơn nữa ngày sau tuyệt đối không đối địch với Huyền Thiên Tông, được không?” Một tên Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung mở miệng.
Điều này làm rất nhiều thế lực tứ phương đều ngạc nhiên.
Đường đường là bá chủ của Tinh Thần đại lục, vậy mà đánh còn chưa đánh đã e dè rút lui?
Nhưng nghĩ lại, rất nhiều người cũng lý giải.
Người mà Vô Cực Tinh Cung sợ không phải Huyền Thiên Tông, mà là vị Thần Tử Quân gia kia và Hoang Cổ Quân gian đứng sau lưng.
Nói câu không dễ nghe, chỉ một câu của Thần Tử Quân gia, đừng nói là một Vô Cực Tinh Cung, cho dù là toàn bộ Tinh Thần đại lục cũng có thể bị đánh chìm trong vòng một giây.
Hoang Cổ Quân gia giận dữ thì cả Tiên Vực cũng phải run rẩy, càng đừng nói một hạ giới nho nhỏ.
Trước đó, thứ nhất là do Vô Cực Tinh Cung không biết Quân gia sẽ hạ giới nhanh như vậy.
Thứ hai, họ cũng không biết người tới sẽ là Thần Tử của Quân gia.
Sớm biết như thế, có đánh chết Vô Cực Tinh Cung cũng sẽ không nghe Mạc Phàm nói.
Nhìn thấy Vô Cực Tinh Cung chủ động nhận sai, Huyền Thiên Tông chủ nhất thời cũng không biết xử lý thế nào.
Nói thật, bọn họ muốn công phá đại trận hộ tông này cũng không phải chuyện đơn giản.
Bọn họ đưa mắt nhìn về phía liễn xa hoàng kim.
Quân Tiêu Dao mới là người tâm phúc của bọn họ.
Người chung quanh đều cho rằng, Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ nhượng bộ.
Bởi vì Vô Cực Tinh Cung đã cúi đầu nhận sai, không cần làm tuyệt tình quá.
Ngay cả Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, từ trong liễn xa truyền đến tiếng nói vô cùng lạnh nhạt của Quân Tiêu Dao.
Chỉ có một câu ngắn ngủn: “Hôm nay Vô Cực Tinh Cung, diệt!”
Một chữ diệt vừa dứt, ý sát phạt ngập trời khuếch tán ra.
Quân Tiêu Dao chỉ nói một câu đã khiến thiên địa biến sắc!
“Tuân lệnh Thần Tử, giết!”
Lời của Quân Tiêu Dao vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người không còn do dự mà trực tiếp ra tay.
“Đáng chết, các ngươi một hai muốn cá chết lưới rách sao!?” Sắc mặt Thánh Nhân của Vô Cực Tinh Cung khó coi đến cực điểm.
Lão ta không ngờ vị Thần Tử Quân gia này lại cứng rắn như vậy.
“Hừ, cả đại trận hộ tông của chúng ta mà các ngươi cũng khó có thể công phá, còn nói gì đến chuyện huỷ diệt Vô Cực Tinh Cung ta.” Một Thánh Nhân khác lãnh đạm nói.
“Phải không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt buông ra giọng nói nghiền ngẫm.
Rốt cuộc hắn cũng bước ra từ hoàng kim liễn xa.
Thần tư tuấn tú, tiên linh ngọc cốt, chung quanh bao phủ thần huy, cứ như thần linh chi tử giáng trần.
“Đó là Thần Tử Quân gia sao?” Sở Hồng Y thấy thế thì cả người ngây ra.
Ánh mắt nàng ta cũng rất cao, thậm chí xem như bắt bẻ.
Nhưng dù hà khắc như nàng mà cũng không tìm thấy một chút thiếu khuyết đáng tiếc nuối nào trên người Quân Tiêu Dao.
Dường như Quân Tiêu Dao là tồn tại hoàn mỹ nhất trong thiên địa.
So với hắn thì tất cả tuấn kiệt tuổi trẻ trên Tinh Thần đại lục đều không khác gì cặn bã.
Trái tim Thiên Tinh Thánh Tử cũng run lên, cảm nhận được một loại áp bách cực lớn.
Còn về Triệu Liệt, gã tự nhận thực lực của mình đủ để xếp vào một trăm vị trí đầu trong thế hệ trẻ ở Tinh Thần đại lục.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, gã lại không dâng lên nổi một tia chiến ý.
“Một cái lồ ng rách nát chính là cậy vào của các ngươi sao?”
Quân Tiêu Dao dựng tay lên, Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm hiện lên.
Kiếm quang sắc nhọn và sức mạnh thời gian đang tràn ngập.
Đồng thời ở ngực của Quân Tiêu Dao cũng có hai tia quang hoa hắc bạch kh ủng bố đang hội tụ.
“Thần Tử Quân gia muốn làm cái gì?” Rất nhiều tu sĩ các thế lực tứ phương đều nghi hoặc.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc chấn động của mọi người, Quân Tiêu Dao chém ra một kiếm.
Ba tỷ bảy trăm triệu cân thần lực mênh mông, cộng thêm sức mạnh của bảy mươi khối Đại La Tiên Cốt, lại chồng lên sức mạnh của Lục Tiên Kiếm Quyết và Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
Một kiếm này còn kh ủng bố hơn kiếm trước đó diệt sát những người trong Vô Cực Tinh Cung!
Không chỉ như thế, Quân Tiêu Dao còn thúc giục thần thông Chí Tôn Cốt, Luân Hồi Niết Quang!
Luân Hồi Niết Quang hai màu hắc bạch cũng dung hợp vào thức kiếm quang này.
Oanh!
Quân Tiêu Dao vung trảm một kiếm qua, hư không trực tiếp nứt ra một khe nứt to, lộ ra dòng chảy rối loạn đen nhánh của không gian.
Nơi kiếm quang đi qua, tất cả đều bị sức mạnh thời gian và luân hồi bao trùm!
Cả cường giả Thánh Nhân cũng khó có thể công phá đại trận hộ tông kia trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng dưới một kiếm của Quân Tiêu Dao, nó lại phủ kín vết rạn, hỏng mất tan rã.