Giờ phút này, Quân Tiêu Dao cứ như trung tâm của thiên địa Vạn Tượng, phong tư tuyệt đại, chỉ cần giơ tay đã trấn áp Thiên Yêu Thái Tử!
“Không, sao ngươi có thể mạnh đến mức này!” Hai mắt Thiên Yêu Thái Tử đỏ rực như máu, phát ra tiếng rống giận không cam lòng.
Trước đó gã làm như không thấy lời cảnh báo của Nhan Như Mộng, thậm chí còn mở miệng trào phúng.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc Thiên Yêu Thái Tử cũng nếm phải quả đắng do sự liều lĩnh tự đại của mình.
Kiêu ngạo thì được, tự đại cũng không sao, nhưng cũng phải xem là vớ ai.
Quân Tiêu Dao kiêu ngạo thì không sao cả, bởi vì hắn có năng lực để kiêu ngạo.
Hắn đủ khả năng không đặt bất cứ người nào cùng thế hệ vào mắt!
Nhưng Thiên Yêu Thái Tử thì sao?
Gã có năng lực này à?
“Yêu huyết thần ấn!”
Thiên Yêu Thái Tử đưa đôi tay kết ấn, yêu khí tận trời, một ấn kết huyết sắc hiện ra, va chạm với Nhân Vương Ấn của Quân Tiêu Dao.
Oanh!
Thiên địa hỗn loạn, đàn tinh rơi rụng!
Gợn sóng pháp lực cuồng mãnh gột rửa tứ phương.
Phụt!
Thiên Yêu Thái Tử lại bị đánh lui, xương sườn ở ngực không ngừng phát ra tiếng rắc rắc, không biết vỡ vụn bao nhiêu cây.
Máu tươi như không cần tiền mà tuôn ra từ miệng gã, cả người gã đập thật mạnh xuống mặt đất, chật vật như chó!
Hai chiêu!
Gần như chỉ hai chiêu!
Thiên Yêu Thái Tử vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, giờ phút này lại bị đánh thành một con chó chết!
Liên quân tứ đại tội tộc trừng lớn đôi mắt, toàn thể câm lặng!
Rất nhiều hoàng tử hoàng nữ phe Đại Dận hoàng triều cũng nuốt mạnh một ngụm nước bọt.
“Sao... Tại sao lại như vậy?”
Phía bên kia, Phương Hàn đang thất thần, ngơ ra.
Trước đó hắn ta bị Thiên Yêu Thái Tử hung hăng nghiền áp.
Mà hiện tại, Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao dùng hai chiêu trấn áp.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là chênh lệch giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao quá quá lớn, giống như khác nhau một trời một vực!
“Tại sao lại như vậy, ta có được tế thần phù chiếu, ta mới là vai chính...” Phương Hàn hoàn toàn rơi vào trạng thái dại ra.
Không phải là hắn ta giành hết nổi bật trong trận chiến đấu này sao?
Chẳng lẽ anh hùng cái thế trong cảm nhận của Quân Dĩnh Nhi không nên là hắn ta sao?
Nhưng hiện tại thế nào?
Phương Hàn nhìn về phía Quân Dĩnh Nhi.
Giờ phút này, Quân Dĩnh Nhi như hoàn toàn biến thành tiểu mê muội của Quân Tiêu Dao.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh kia tỏa ra tia sáng kỳ dị, sáng đến mức căn bản không che giấu được.
Cảm xúc khát khao, hướng tới, khuynh mộ, kính nể kia đậm đến không thể hòa tan!
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
“Phốc...”
Phương Hàn nhìn thấy vẻ mặt của Quân Dĩnh Nhi thì trực tiếp kêu rên một tiếng, nhịn không được lại hộc ra một ngụm tâm đầu huyết!
Đúng là anh hùng cái thế có xuất hiện, chỉ là hoàn toàn không phải hắn ta!
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến tất cả mọi người ngơ ra, sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần được.
Thiên Yêu Thái Tử là một trong những thiên kiêu trẻ tuổi cường đại nhất phe tội tộc.
Thế mà lại bị đánh bại bởi hai chiêu của Quân Tiêu Dao.
Rốt cục vị Thần Tử Quân Gia bạch y siêu nhiên này mạnh tới mức nào chứ?
Trong mắt Quân Tiêu Dao là một mảnh đạm mạc.
Hắn lại ra tay, trấn sát về hướng Thiên Yêu Thái Tử.
Lần này hắn muốn hoàn toàn đánh chết Thiên Yêu Thái Tử!
“Làm càn!” Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc đang rống giận.
Tuy thân phận của Quân Tiêu Dao siêu tuyệt, là Thần Tử của Quân Gia.
Nhưng bọn họ cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Thiên Yêu Thái Tử bị đánh chết.
Bởi vậy, cho dù ỷ lớn hiếp nhỏ, Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc cũng muốn ra tay.
Mà lúc này, trong hư không lại có khí tức Thánh Nhân bùng nổ, một tiếng quát lạnh nổ vang: “Làm càn chính là các ngươi!”
Các tùy tùng Đông Huyền lão tổ hiện thân, một tay chặn lại Thánh Nhân của Thiên Yêu vương tộc.
“Chết đi.” Vẻ mặt của Quân Tiêu Dao thật đạm mạc, chụp qua một chưởng.
Với hắn mà nói, giết một tên Thiên Yêu Thái Tử là chuyện quá mức đơn giản.
“Không...” Lúc này Thiên Yêu Thái Tử thật sự sợ hãi, mắt lộ kinh sợ.
Vèo!
Trong hư không, một chưởng ấn yêu khí hiện ra, chặn chưởng ấn của Quân Tiêu Dao lại.
“Hừm?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Một tiếng thở dài thườn thượt truyền đến: “Thần Tử Quân Gia, tha cho hắn một mạng được không, Như Mộng cũng tiện trở về phục mệnh.”
Sau khi tiếng thở dài này truyền ra, một nữ tử dung nhan hoàn mỹ hiện thân.
Váy hồng phiêu phiêu, mái tóc đen như thác nước, da thịt như ngưng chi, cặp chân thon dài.
Đó là Nhan Như Mộng.
Trước đó nàng ta luôn ẩn thân trong hư không, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện, nàng cũng biết e rằng chuyện hôm nay khó mà xử lý cho êm đẹp.
Nhưng nàng ta lại nhận được mệnh lệnh của Tiểu Yêu Hậu, không có khả năng trơ mắt nhìn Thiên Yêu Thái Tử bị Quân Tiêu Dao diệt sát, bởi vậy chỉ có thể căng da đầu hiện thân.
Khi Nhan Như Mộng xuất hiện, hô hấp của rất nhiều tu sĩ nam tính phía Đại Dận hoàng triều cũng hơi tạm dừng.
Không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là vì Nhan Như Mộng này quá đẹp.
Người cũng như tên, dung nhan tuyệt mỹ tuyệt trần tựa như ảo mộng.
Rất khó tưởng tượng, nàng ta là người của Yêu tộc.
Trên người nàng ta mang theo một loại khí chất xuất trần hoàn mỹ như Nguyệt Cung tiên tử.
“Ngươi là... Thần Nữ của Yêu Thần Cung.” Sắc mặt Quân Tiêu Dao như giếng cổ không gợn sóng.
Mặc dù Nhan Như Mộng này có dung mạo hoàn mỹ khiến người ta hít thở không thông, nhưng trong mắt Quân Tiêu Dao cũng không có một tia dao động.
Hắn từng gặp quá nhiều mỹ nhân.
Ai không phải la phong hoa tuyệt đại?
Bởi vậy sớm đã có sức miễn dịch với mỹ nữ.
Càng đừng nói lấy tính cách của hắn, căn bản sẽ không để ý bất cứ nữ nhân nào, cho dù nàng ta thật xinh đẹp.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao có thể nhận ra Nhan Như Mộng, là vì Nhan Như Mộng cũng rất có danh tiếng ở Hoang Thiên Tiên Vực,.
Bình thường nàng ta rất thanh lãnh, khí chất xuất trần, nhưng giờ phút này lại không xuất trần nổi khi đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Bởi vì Quân Tiêu Dao càng siêu nhiên xuất trần hơn nàng ta.
Thiên Yêu Thái Tử nhìn thấy thái độ của Nhan Như Mộng thì trong lòng có chút không thoải mái.