Thần Tử Hoang Cổ

Chương 57: Quân Vạn Kiếp ra tay, Linh Lung bị thương, không có kết quả tốt



Ầm ầm ầm! 

Quân Vạn Kiếp đẩy bàn tay ra, lôi đình cuồn cuộn như biến thành dòng nước lũ, ầm ầm giáng xuống Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung. 

“Không tốt!” 

Quân Trượng Kiếm vội vàng xuất kiếm, kiếm quang lộng lẫy khuếch tán ra. 

Quân Linh Lung cũng ra tay. 

Nhưng dù hai người họ cùng ra tay ngăn cản, cũng khó có thể ngăn được chiêu thức của Quân Vạn Kiếp. 

Một tiếng nổ vang lên, thân thể Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung đều chấn động, đến liên tục lui bước. 

Quân Trượng Kiếm còn đỡ, dù sao cũng là Đệ Thập Tự Liệt, tuy so ra kém Quân Vạn Kiếp, nhưng cũng không chêch lệch quá lớn. 

Mà tu vi của Quân Linh Lung thì hơi yếu hơn một bậc, nàng liên tiếp lui mấy chục bước, mặt ngọc tuyết trắng hiện ra chút tái nhợt, khóe môi ứa ra vết máu nhàn nhạt. 

Quân Vạn Kiếp nhìn lướt qua, sắc mặt lạnh nhạt mà nói: “Hôm nay xem như nhắc nhở, nói cho Quân Tiêu Dao kia biết, về sau làm việc khiêm nhường một chút.” 

Dứt lời, Quân Vạn Kiếp xoay người rời đi. 

Dù thế nào thì Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung cũng là người của Quân gia, hơi giáo huấn một chút, áp chế khí thế của Quân Tiêu Dao là được. 

Quân Vạn Kiếp cũng không muốn thật sự làm bọn họ bị thương nặng. 

“Quả nhiên thực lực của đại nhân có một không hai trong thiên hạ!” 

Nhìn thấy Quân Vạn Kiếp chỉ giơ tay đã đánh lui Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung, ánh mắt Hắc Thổ lộ ra sùng bái nồng đậm. 

Gã lại nhìn về phía Quân Linh Lung, khóe miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm rồi nói: “Nói cho chủ nhân nhà ngươi, đại nhân của ta mới là trụ cột và hy vọng của thế hệ tuổi trẻ của Quân gia!” 

Sau khi nói xong, Hắc Thổ cũng đi theo Quân Vạn Kiếp rời đi. 

Lúc này, Quân Linh Lung lại phun ra một ngụm máu tươi. 

“Ngươi bị thương không nhẹ.” Quân Trượng Kiếm nói, giọng điệu ngầm có ý bất đắc dĩ. 

So với Quân Vạn Kiếp thì hắn ta thật sự kém hơn một bậc. 

“Không có gì, ta còn phải mua trà cho công tử.” Quân Linh Lung còn không quên chuyện của mình là mua Thanh Tâm Linh Trà cho Quân Tiêu Dao. 

Quân Trượng Kiếm thấy thế thì hơi cảm thán. 

Đã lúc này rồi mà trong lòng nàng vẫn nghĩ đến chuyện của Quân Tiêu Dao. 

Nhưng Quân Trượng Kiếm cũng biết, Quân Tiêu Dao không phải người chịu nén giận. 

Đắc tội người bên cạnh hắnm kế tiếp e rằng Quân Vạn Kiếp không có kết quả tốt. 

… 

Không bao lâu sau, Quân Linh Lung và Quân Trượng Kiếm về tới nơi ở của Quân Tiêu Dao. 

“Công tử, đã mua Thanh Tâm Linh Trà về rồi.” Gương mặt ngọc trở nên hơi trắng của Quân Linh Lung lộ ra chút ý cười. 

“Ừm, tốt...” Quân Tiêu Dao vừa gật đầu một cái, sau đó chú ý tới dị thường của Quân Linh Lung và Quân Trượng Kiếm. 

Hắn khẽ nhíu mày, đứng dậy đi đến trước người Quân Linh Lung. 

“Công tử?” Vẻ mặt Quân Linh Lung hơi khựng lại, có chút co quắp. 

Chỉ thấy Quân Tiêu Dao nâng tay lên, nhẹ nhàng chùi đi vệt máu nhàn nhạt trên khóe môi Quân Linh Lung. 

Hành động thân mật như thế làm mặt Quân Linh Lung bỗng đỏ ửng. 

“Sao lại thế này?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt hỏi. 

Hắn cũng không phải quá yêu thích gì Quân Linh Lung. 

Nhưng ít nhất, Quân Linh Lung là người bên người hắn. 

Ra tay với Quân Linh Lung chính là khiêu khích hắn. 

“Xin lỗi, Thần Tử, ta không thể ngăn trở Quân Vạn Kiếp kia.” Quân Trượng Kiếm mang ý áy náy mà nói. 

“Nói rõ ràng.” Quân Tiêu Dao nói. 

Kế tiếp, Quân Trượng Kiếm thuật lại hết chuyện trước đó cho Quân Tiêu Dao nghe. 

“Đã bị thương mà còn muốn mua trà cho ta, ngốc sao?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu và nói. 

“Công tử muốn uống, tất nhiên Linh Lung phải mua được.” 

Nghe lời nói như chứa một tia sủng nịch của Quân Tiêu Dao, trong lòng Quân Linh Lung như ăn mật ngọt. 

“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao vung ống tay áo lên, khoanh tay và nói. 

“Đi chỗ nào?” Quân Trượng Kiếm theo bản năng hỏi. 

“Đương nhiên là đi tìm Quân Vạn Kiếp kia.” Quân Tiêu Dao cười nói. 

Chỉ là ý cười kia mang theo một chút lạnh lẽo. 

Cái gì mà quân tử báo thù, mười năm không muộn. 

Cái gì mà đều là người của Quân gia, lấy đại cục làm trọng, đều không tồn tại! 

Báo thù không cách đêm. 

Nếu Quân Vạn Kiếp chủ động trêu chọc hắn, vậy Quân Tiêu Dao cũng không cần giữ mặt mũi cho hắn ta. 

Phía bên kia, ở chỗ ở của Quân Vạn Kiếp. 

Gương mặt Hắc Thổ lộ ra một tia không cam lòng, gã nói: “Đại nhân, một khi thực lực của ngài đã mạnh như vậy, vì sao không đi trực tiếp trấn áp Quân Tiêu Dao kia?” 

Vừa rồi nhìn thấy Quân Vạn Kiếp khí phách ra tay, sự sùng bái trong lòng Hắc Thổ đã lên tới cực điểm. 

Đồng thời gã cũng cho rằng, Quân Vạn Kiếp tuyệt đối có thể chiến thắng Quân Tiêu Dao. 

Quân Vạn Kiếp khẽ lắc đầu và nói: “Đầu tiên, Quân Tiêu Dao kia có cả Hoang Cổ Thánh Thể và Chí Tôn Cốt, thực lực cũng không yếu.” 

“Nếu không phải ta chiếm ưu thế tuổi tác và cảnh giới thì có lẽ thật sự không đối phó được hắn.” 

“Thứ hai, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn sắp sửa mở ra, đấu đá nội bộ với Quân Tiêu Dao sẽ ảnh hưởng trạng thái của ta, đến lúc đó còn có thể bị tộc lão chỉ trích.” 

Không thể không nói, Quân Vạn Kiếp quật khởi từ tầng dưới chót của chi thứ nên đầu óc cũng không ngốc. 

Tương phản, hắn thực khôn khéo. 

Trước đó hắn chỉ ra tay trấn áp Quân Trượng Kiếm và Quân Linh Lung, muốn áp chế sự nổi bật của Quân Tiêu Dao một chút. 

Có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, rất biết chừng mực. 

Làm như vậy, hắn vừa đạt được hiệu quả muốn có, cũng không bị tộc lão trách cứ, càng sẽ không ảnh hưởng chuyện tham gia tranh đoạt bí tàng. 

“Vẫn là đại nhân bày mưu lập kế, thuộc hạ hoàn toàn không ngờ đến điểm này.” Hắc Thổ không khỏi càng tán thưởng. 

“Hơn nữa ta dám cam đoan, Quân Tiêu Dao kia sẽ tạm thời chịu đựng, ít nhất hắn cũng chờ đến chuyện bí tàng qua đi rồi mới dám ra tay với ta.” 

Khóe miệng Quân Vạn Kiếp nhếch lên một tia cười lạnh. 

Nhưng câu nói của hắn vừa dứt thì bên ngoài gác mái bỗng có chấn động truyền đến. 

“Sao lại thế này?” 

Ngay khi Quân Vạn Kiếp ngây người, một ấn quyết từ trên trời rơi xuống, tựa như sao băng giáng xuống. 

“Là Nhân Vương Ấn!” 

Sắc mặt Quân Vạn Kiếp chợt biến đổi, vội vàng lắc mình lao ra. 

Sắc mặt Hắc Thổ kia cũng trắng bệch, hóa thành một làn khói đen lướt tới. 

Oanh! 

Thiên địa hỗn loạn! 

Gác mái nơi Quân Vạn Kiếp ở trực tiếp biến thành hư vô, chỗ đó xuất hiện một cái hố sâu thật lớn, bốn phía lan tràn những cái khe thô to. 

Động tĩnh như vậy hấp dẫn vô số ánh mắt chung quanh. 

“Sao lại thế này, chẳng lẽ có người động thủ?” 

“Hình như là phía Đệ Ngũ Tự Liệt Quân gia đã xảy ra chuyện, trời ạ, có người dám san bằng nơi ở của Quân Vạn Kiếp!?” 

Toàn bộ Nam Thiên Thành oanh động, sôi trào lên! 

Phải biết rằng, đó đường đường là nơi ở của Đệ Ngũ Tự Liệt Quân gia. 

Đừng nói san bằng thành bình địa, ngày thường cho dù đi ngang qua cũng phải nhỏ tiếng. 

“Các ngươi xem, người kia... Chẳng lẽ là Thần Tử của Quân gia!” Một vị tu sĩ ngẩng đầu, bỗng chỉ lên vòm trời. 

Phía trên vòm trời, bốn bóng người đang lơ lửng ở đó. 

Quân Linh Lung, Quân Tuyết Hoàng, Quân Trượng Kiếm đứng ở phía sau. 

Mà Quân Tiêu Dao thì đứng đằng trước. 

Hắn đặt một tay sau người, tay còn lại vừa giải trừ tư thế kết ấn. 

Thực hiển nhiên, Nhân Vương Ấn kia là do hắn phát ra. 

“Quân... Tiêu... Dao!” Một tiếng quát lạnh lẽo kèm theo hàng tỉ lôi quang khuếch tán ra. 

Ầm ầm một tiếng vang lớn, một bóng dáng toàn thân quấn quanh lôi quang bay lên trời, đó là Quân Vạn Kiếp! 

Hắn dán mắt nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, trong mắt như có hai Lôi Trì đang quay cuồng, lôi đình lập loè không thôi. 

Hắn không ngờ Quân Tiêu Dao lại quả quyết như vậy. 

Vừa rồi hắn còn nói, trước khi bí tàng kết thúc thì Quân Tiêu Dao tuyệt đối không ra tay với hắn. 

Kết quả bị vả mặt ngay lập tức. 

Ở bên cạnh hắn, Hắc Thổ cũng hiện thân, ánh mắt mang theo kinh sợ nhìn về phía Quân Tiêu Dao. 

Trước đó gã chỉ nghe nói đến tên tuổi của Quân Tiêu Dao, nhưng chưa từng gặp qua. 

Hiện tại xem như lần đầu tiên.