Thần Xách Góc Váy Giúp Quận Chúa

Chương 15



Mà Phúc thân vương dường như không nhận ra chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến Lục Mật, theo ông thì chuyện như ván đã đóng thuyền, không ai có thể xen vào, ông cũng không mảy may suy nghĩ Lục Mật sẽ có cảm xúc như thế nào khi bất ngờ nghe được chuyện như vậy.

Nói cho cùng, cô nương người ta mười sáu năm nay đều là con gái yêu trong nhà, huống hồ từ nhỏ tình cảm giữa tiểu quận chúa và huynh trưởng luôn rất tốt, từ trên trời đột nhiên rơi xuống một đại tẩu...khó nói, khó nói.

Biết Thẩm Uyển Trăn sẽ trở thành đại tẩu của mình, Lục Mật cũng không có cảm xúc gì quá, hình như...cũng không bài xích.

Nhưng mà... cha giấu nàng lâu như vậy, nói thế nào cũng không nên làm thế. Dù gì cũng là đại tẩu tương lai, phải giao thiệp với em chồng chứ, nàng trước nay nổi danh bên ngoài, nếu như dọa sợ đại tẩu tương lai thì sao?

Cha đúng thật là!

"Cha..." Lục Mật kéo dài âm điệu, nghiêng đầu nhìn Phúc thân vương, có chút muốn trêu đùa phụ thân: "Sao hôm nay người mới nói cho con biết chuyện này? Nhưng con nghe nói vị Thẩm đại tiểu thư này nhìn rất cao đấy, không phải nhị ca không gả đâu!"

Nhị ca mà Lục Mật nói chính là Nhị điện hạ, nàng từ nhỏ đã lớn lên trong cung, vô cùng quen thuộc với các hoàng tử. Vốn là đường huynh muội, Hoàng thượng cũng nói nàng không cần khách khí, đương nhiên nàng sẽ xưng hô với Nhị điện hạ như người trong nhà.



Phúc thân vương nghe Lục Mật nói xong lập tức biến sắc, mang vẻ giận dữ: "Vớ vẩn! Đây đều là lời đồn nhảm do đám buôn chuyện thêu dệt nên! Sao con có thể tùy ý tin vào mấy lời đồn nhảm trên phố chứ!"

Lục Mật không ngờ cha nàng lại phản ứng dữ dội như vậy, dập tắt ý muốn trêu đùa, nàng nghiêm túc nói: "Rốt cuộc Thẩm Tương đến đây là vì cái gì?"

"Phủ tể tướng sẽ xử lý một nhóm người, người kia đã mất đi quyền lợi, sau này việc trong tướng phủ sẽ do Thẩm đại tiểu thư quản lý." Nói đến đây, Phúc thân vương nhìn Lục Mật, Lục Mật vẫn không hiểu, ông đành phải nói tiếp: "Để chứng minh rằng những lời đồn kia là sai sự thật, còn cần Mật Nhi phối hợp."

Lục Mật gật gật đầu, hai bên phối hợp chẳng qua là để đánh tan tin đồn, tốt nhất là lấy chuyện chấn động hơn để nghiền nát những lời đồn kia. Cách tốt nhất chính là quăng cái nồi này lên đầu Giang Thị, tướng phủ xử lý một đám người đa số đều là người bên cạnh Giang Thị, mà tin tức Giang Thị mất đi quyền quản gia, chắc chắn sẽ sớm lan truyền ra ngoài.

Thứ mà quyền quý không thiếu nhất chính là tin bát quái và tính tò mò, lúc này Thẩm Uyển Trăn ở trong phủ tổ chức hội hoa hội trà gì gì đó, đương nhiên người ta sẽ đổ xô đến. Đến quan tâm Thẩm Uyển Trăn cũng tốt, mà đến dò la tin tức cũng được, chỉ cần ở trong hội trà nghe được một tin bé tí teo cũng đủ để nói đến mười ngày nửa tháng!

Hiển nhiên, hội trà này Lục Mật cũng sẽ tham gia.

Lục Mật đương nhiên biết phụ thân nhà mình đang coi mình như mũi thương để đi đâm chọt người khác. Nhưng dù thế nào nàng nhất định phải nhận vị đại tẩu này. Dù sao thì, nàng ấy tốt.

Tốt xấu gì cũng phải đi xem xem đại tẩu tương lai này tính nết thế nào? Nếu như hợp với nàng thì có lẽ cũng hợp với đại ca.

Nếu như không hợp...

Không hợp thì không hợp thôi!



Nàng đường đường là một Thân vương Quận chúa, có gì mà phải sợ? Chẳng qua là muốn sống hòa thuận, ngươi thoải mái, ta cũng thoải mái.

Suy cho cùng, mặc dù phủ Phúc thân vương dòng dõi cao quý nhưng ít người, nếu quan hệ thông gia này mà đưa tới một kẻ tác oai tác quái thì Lục Mật chính là người đầu tiên không tha!

Lục Mật mải suy nghĩ, chưa kịp để ý tới Phúc thân vương, Phúc thân vương thấy thế có chút áy náy, nói ra thì đây chẳng phải là đưa nữ nhi bảo bối của ông đi làm nền cho Thẩm Uyển Trăn sao! Tuy nói tương lai sẽ là người nhà mình nhưng mà vẫn vất vả cho nữ nhi bảo bối của ông... vậy...

Trong lòng Phúc thân vương có chút không thoải mái: Thẩm Uyển Trăn này đến bà mẹ kế cũng không đối phó được, có phải quá kém rồi không?

Đợi đến khi Lục Mật khôi phục tinh thần, thì Phúc thân vương lại rơi vào trầm tư.

Chỉ là Lục Mật không để cha nàng có cơ hội trầm tư quá lâu, nhân lúc này nhắc nhở cha chút.

Thế là, Lục Mật hắng giọng, hét vào tai Phúc thân vương: "Cha!"

"Hả!" Phúc thân vương bị tiếng gọi của nữ nhi dọa cho mất hồn mất vía, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lục Mật, lắp bắp: "Sao, sao thế?"

"Sao thế?" Lục Mật cười lạnh: "Nữ nhi mới bị kinh sợ, vốn nên ở nhà dưỡng thương. Người muốn con đi giữ mặt mũi cho Thẩm Uyển Trăn, cũng phải cho con chút lợi ích chứ? Nếu không, con sẽ đi tố cáo với Hoàng tổ mẫu...cha vì một người ngoài mà bắt nạt con!"

Phúc thân vương liên tục xua tay, vẻ mặt không còn gì lưu luyến: "Không không không, sao cha nỡ vì người ngoài mà bắp ép con chứ. Nếu con không muốn đi thì thôi không đi nữa, cha sẽ nghĩ cách khác."

Lục Mật nhướn mày, dễ nói chuyện như vậy sao? Nhanh như vậy đã thỏa hiệp rồi à? Không được!

"Con đi!" Lục Mật cười ngọt ngào nhìn cha: "Nhưng con có mấy điều kiện."

"À, mấy cái?" Phúc thân vương biết Lục Mật muốn nhân cơ hội này để kiếm lời, có chút đau khổ.

"Sao? Không được à?" Lục Mật nhìn sắc mặt Phúc thân vương khẽ biến, nhất thời muốn phá một chút: "Vậy con sẽ đi nói với Hoàng tổ mẫu và Hoàng bá phụ, cha thương nữ nhi nhà người khác hơn con!"

"Ôi tiểu tổ tông của ta!" Phúc thân vương thật sự bị Lục Mật dọa cho hết cách, nha đầu này đúng là ngang ngược, đến cha cũng không quản được nữa rồi: "Được được được, con nói bao nhiêu thì là bằng đấy."

"Oa hu hu hu..." Lục Mật giả vờ gào khóc: "Cha vì nữ nhi nhà người khác mà thỏa hiệp với con! Hu hu hu..."