Hắn khóc càng dữ thì Phong Như Khuynh đánh càng hăng, khi nào mệt thì nàng ăn một trái Thiên Linh Quả vào rồi lại tiếp tục đánh.
Mãi cho đến khi Lưu Vũ dù đau nhưng ngay cả sức lực để khóc cũng không có, Phong Như Khuynh mới ngừng lại, ném hắn ở trên mặt đất, hừ lạnh nói: “Sau này, nếu ngươi khi dễ nàng một lần, thì ta sẽ đánh ngươi một lần! Cút!”
Giờ phút này mông Lưu Vũ đau đớn, hắn che cái mông đang bị đau lại, ánh mắt nhìn Phong Như Khuynh giống như là đang nhìn một ác ma.
Cho nên, sau khi Phong Như Khuynh nói ra những lời này, hắn cuống quít xoay người, nghiêng ngã chạy tới con phố phía trước, rõ ràng hắn đau đến nỗi không có biện pháp nào đi nhưng lại không dám dừng một chút nào.
……
Ở ngã tư đường, Nạp Lan Đại Nhi ngồi dưới đất, đôi mắt to của nàng đang ngơ ngẩn nhìn Phong Như Khuynh, trong con ngươi tràn đầy khiếp đảm.
“Đại Nhi, ngươi còn nhớ ta sao?”
Ánh mắt Phong Như Khuynh dừng lại trên vết sẹo trên mặt Đại Nhi, ánh mắt trầm xuống.
Vết thương này, là do trước kia nguyên chủ …… cùng Phong Như Sương làm nàng bị phỏng.
Đồ là nàng làm nóng, còn người là do Phong Như Sương đè xuống, nhưng vì không để phụ hoàng trừng phạt Phong Như Sương nên tất cả trách nhiệm đều do nguyên chủ gánh vác.
Hai người cùng nhau gây họa, nhưng người lãnh họa là nguyên chủ, còn Phong Như Sương lại thành một người khuyên giải an ủi nguyên chủ, là một người tốt nhưng lại mang theo cảm giác áy náy.
Cố tình nguyên chủ lại ngu xuẩn, đúng thật là để cái nồi đó úp lên đầu một mình mình, rõ ràng tướng quân biết việc này Phong Như Sương chắc chắn có tham dự, nhưng lại bị “nàng” làm cho không còn cách nào, thành ra lại ghi hận lên người nguyên chủ.
Nạp Lan Đại Nhi run run một chút, thân thể nho nhỏ run rẩy kịch liệt, biểu hiện so với vừa rồi thì càng thêm hoảng sợ, qua đó có thể thấy được ấn tượng của Phong Như Khuynh ở trong lòng nàng là cái dạng gì rồi.
“Mẫu thân nói, ngươi là người xấu, sẽ đánh Đại Nhi, làm Đại Nhi bị phỏng, còn đem Đại Nhi làm ngựa, mẫu thân muốn Đại Nhi cách xa ngươi một chút, ngươi là người xấu!”
Trong lòng Phong Như Khuynh đau xót, nàng cúi đầu, nhìn thiên hạ nho nhỏ này: “Nhưng ta vừa rồi đã cứu ngươi đó, ngươi nhìn xem, những người đó cũng không dám khi dễ ngươi.”
Trong mắt Nạp Lan Đại Nhi toát ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng mà, mẫu thân đã nói ngươi là người xấu.”
Phong Như Khuynh giương khóe môi lên cười khẽ, nàng cười rất ôn hòa, ngồi xổm xuống trước mặt Nạp Lan Đại Nhi.
“Trước kia là ta làm sai, đã khi dễ Đại Nhi, nhưng con người ai cũng sẽ thay đổi, Đại Nhi có thể cho ta một cơ hội không?”
Nạp Lan Đại Nhi cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn Phong Như Khuynh.
“Ngươi xem, ta còn mang đồ ăn ngon đến cho Đại Nhi nữa.” Phong Như Khuynh mở tay ra, trái cây xinh xắn hiện ra ở trong lòng bàn tay nàng.
Trái cây trong suốt ướt át, mùi thơm tản ra từng đợt, ngon miệng đến cực điểm.
Nạp Lan Đại Nhi không dám nhận trái cây trong tay nàng, vô số lần thương tổn, cũng đã làm cho tâm trí hài tử không được đầy đủ có cảnh giác.
Nàng sợ, sợ lại bị khi dễ lần nữa, đau đớn như vậy, nàng không muốn nhận nữa.
“Nếu ta thật sự muốn khi dễ ngươi, thì lúc nãy ta đã không giúp ngươi rồi. Nếu ngươi ăn xong trái cây này, ta bảo đảm, sau này sẽ không khi dễ ngươi nữa, được không?”
Ánh mắt Nạp Lan Đại Nhi chuyển từ trên khuôn mặt Phong Như Khuynh dời về phía Thiên Linh Quả, cổ nàng ừng ực một tiếng nuốt nước miếng xuống.
Nàng thật sự không nhịn nổi, vươn cái tay nhỏ, thật cẩn thận duỗi tới lấy Thiên Linh Quả.
Nàng giống như vẫn còn có chút sợ hãi với Phong Như Khuynh, mắt to chứa khiếp đảm, mãi đến khi đã cầm Thiên Linh Quả trong tay nhỏ, trái tim nàng mới hạ xuống.
Lúc này, biểu tỷ tỷ thật sự không khi dễ nàng.
“Ăn đi.” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm nâng quai hàm, nhìn về phía Nạp Lan Đại Nhi.
Nạp Lan Đại Nhi cắn một ngụm, nước trong suốt ngọt thanh chảy vào khoang miệng nàng, làm lòng nàng ngây ngất.