Có ai ngay từ đầu không ôm thiện ý với thế giới này đâu?
Đều là người đã từng chịu qua vô số lần thương tổn rồi sau đó sẽ có bài học mà thu liễm lại mũi nhọn, phủ thêm xác ngoài cứng cỏi, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể miễn nhiễm với chuyện bị tổn thương, không có hy vọng, thì sẽ không có thất vọng.
“Ta tin tưởng ngươi sẽ không.”
Sáu chữ vô cùng đơn giản , lại làm nơi nào đó đóng băng trong lòng Vân Ngạo Tuyết sụp xuống một góc, ngày thường bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thế khiến nàng cam bái hạ phong [ thua mà tâm phục khẩu phục ] thế nhưng cũng có một ngày không còn lời gì để nói .
Kỳ thật giữa nàng cùng Cố Lan Tức không tính là quen thuộc, chẳng qua thân thể tiếp xúc lại vượt qua so với quan hệ bình thường, đương nhiên những thứ đó đều là đứng ở góc độ đại phu của nàng, vì trị bệnh cứu người mới bất đắc dĩ phải làm thôi.
Vân Ngạo Tuyết cảm thấy nếu là nói thêm gì nữa bản thân khẳng định chịu kϊƈɦ thích lớn hơn nữa, thu liễm tinh thần sau đó lại dời đề tài đi.
“ Bệnh này của Vương gia, liệu có người thứ hai hiểu biết?”
Thời điểm Cố Lan Tức phát bệnh tóc sẽ nháy mắt biến thành màu trắng, nếu không phải Vân Ngạo Tuyết tận mắt nhìn thấy, nàng cho rằng sự tình ma quái biến ảo như vậy chỉ có thể xuất hiện ở phim truyền hình .
Vừa rồi Phong Ẩn lòng nóng như lửa đốt đem Cố Lan Tức đưa đến nơi này, lại không đi vào trong cung truyền thái y, phải biết rằng vừa rồi đường bọn họ đi chính là đường lớn, tiến cung cầu thái y trị liệu là phương pháp đơn giản hữu hiệu lại nhanh chóng nhất.
Kết quả Phong Ẩn lại bỏ gần tìm xa, đem bọn họ đưa tới tốc trúc xa xôi, đủ loại hành động làm người khó hiểu.
Cố Lan Tức có vẻ như đang giấu giếm bệnh tình của chính hắn.
Quả nhiên liền thấy Cố Lan Tức cười như không cười nhìn nàng một cái, “Vân cô nương nếu đã biết, vì cái gì còn muốn đánh vỡ nồi liêu hỏi đến đáy đây [ cố tình hỏi cặn kẽ ]?” Dừng một chút, hắn tiến về phía Vân Ngạo Tuyết đang đứng thẳng đến gần hai bước, “Còn có, ngươi quan tâm ta như vậy , có phải có ý đồ gì đối với ta hay không?”
…
Hai người cách nhau đến quá gần.
Vân Ngạo Tuyết thực không thích loại phương thức bị áp bách này.
Chưa đến nửa ngày, nàng cứ giống như nàng dâu nhỏ bị khinh bỉ, liên tiếp bị hắn áp chế.
Tay nàng theo bản năng chống lại Cố Lan Tức còn đang muốn tới gần thêm.
Trời lạnh như vậy ,Cố Lan Tức trần trụi thân trêи, chẳng qua Vân Ngạo Tuyết lại phát hiện, nhiệt độ trêи cơ thể hắn cao đến dọa người, ngay cả độ ấm trong lòng bàn tay nàng cũng đột nhiên lên cao.
Sao lại thế này?
Vân Ngạo Tuyết cho rằng hắn lại bệnh cũ tái phát.
Vừa rồi lúc thăm dò mạch tượng cho hắn Vân Ngạo Tuyết đích xác phát hiện trong thân thể hắn có một cỗ khí tức hỗn loạn, hơn nữa mạch đập nhanh đến dọa người.
Giống như đã biết nghi hoặc của Vân Ngạo Tuyết , khóe môi Cố Lan Tức hơi cong, thế nhưng cười, trong thanh âm hơi chút mang theo bất đắc dĩ, “Ngươi là người mới thôi cũng là người đầu tiên cho tới nay phát hiện bí mật thân thể của bổn vương, ngươi nói… Ta nên làm thế nào với ngươi mới tốt?”