Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 43: Trêu Đùa



Mà bên kia, từ lúc Vân Ẩn Nguyệt đi theo Liễu Phạn Âm về phòng, vẫn luôn có vẻ tâm sự nặng nề.

Vốn dĩ theo kế hoạch, nàng được tự do hẳn nên cao hứng, nhưng như thế nào cũng không cao hứng nổi.

Thất công chúa hồi phục cũng rất nhanh, trừ bỏ cái tiểu nhạc đệm này ( chuyện nhỏ, chuyện xen vào ), tổ chức bách hoa yến cũng voi như kết thúc hoàn mỹ.

Nửa thángg kỳ nghỉ tắm gội ( nghỉ lễ ) cũng đã cận kề kết thúc, bệ hạ dẫn đầu, người trong hoàng thấy lại mênh ʍôиɠ cuồn cuộn trở về kinh thành.

Đây là chuyến trở về " nhà" đúng nghĩa của Vân Ngạo Tuyết.

Yến quốc đất rộng của nhiều, kinh thànnh Yến quốc nằm ở trung tâm, Yến Đế bệ hạ bước về kinh đô trở lại triều đình, đội ngũ uốn lượn vài dặm, khí thế rộng rãi.

Đoàn người đi khoảng chừng bốn canh giờ thì vừa tới kinh đô.

Vẫn còn ở cửa thành, Vân Ngạo Tuyết liền cảm thấy có chút an tĩnh dị thường, nàng khẽ nhấc màn xe nhìn xuống, kiến trúc trong kinh san sát nối tiếp nhau, dòng người chen chúc, cửa hàng rực rỡ muôn màu, bất quá lúc này, hai bên đường phố rộng lớn đều có binh lính áo giáp tay cầm trường mâu ( ngọn giáo), đem tất cả quần chúng xem náo nhiệt đều quây vào bên trong.

Thấy một màn như vậy, Vân Ngạo Tuyết mới hiểu được, bệ hạ hồi kinh, người khôngg liên quan tất cả đều tránh ra, chuyện này cùng những tin tức nàng nhìn thấy lúc trước ở các cuộc phỏng vấn chính khách quốc gia giống nhau như đúc.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, minh xuyên qua dị thế này cũng có đãi ngộ như thế .

Vân Ngạo Tuyết nên này mải ngắm nhìn, ngồi ở một bên khác, Vân Ẩn Nguyệt nhìn bộ dáng nàng như đồ nhà qua chưa thấy sự đời, đôi mắt sắp phải rơi ra ngoài, trêи mặt tràn đầy khinh thường nói :" Đồ nhà quê!"

Nàng cười cợt cùng tiếng cười nhạo cũng không tránh được lỗ tai Liễu Phạn Âm, Liễu thị khẽ léo nàng một cái, đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng nói chuyện đúngg mực.

Vân Ẩn Nguyệt tuy rằng không vui, thấy Vân Ngạo Tuyết không phản ứng lại nàng, nành cũng mất mặt, oán hận mà trừng mắt nhìn một cái, sau đó chợp mắt nhắm mắt lại.

Vân Ngạo Tuyết không ngốc, Vân Ẩn Nguyệt trắng trợn táo báo xem nhẹ nàng nàng đã sớm biết, chỉ là không muốn cùng nàng ta chấp nhặt mà thôi, bất qua xem bộ dáng nàng ta không biết tốt xấu, kề cả ở bách hoa yến ăn một cái mệt lớn như thế, có thể thấy được căn bản không có tỉnh lại tốt, ngược lại đem tất cả trách nhiệm cùng sai lầm đẩy lên trêи người nàng.

Đương nhiên, Vân Ngạo Tuyết cũng rõ ràng , trong lòng Vân Ẩn Nguyệt không phục, muốn tìm cái cớ cùng mình cãi nhau.

Đến nỗi nguyên nhân,trong lòng Vân Ngạo Tuyết cũng rõ ràng.

Vốn dĩ dựa theo địa vị của nàng trong Vân Phủ lúc trước, vô luận là đi theo người Vân gia đến tây giao biệt uyển, hay từ tây giao biệt uyển về lại kinh thành, nàng đều không có tư cách ngồi trêи xe ngựa lớn của Vân gia.

Đơn giản là xe ngựa lớn là chuyên cho mẹ con Liễu thị sử dụng, bên trong bất kể là ngồi hay nằm, không gian đều cực lớn, hơn nữa phương tiện đầy đủ mọi thức, thời điểm vừa rồ Vân Ngạo Tuyết đi lên cũng kinh ngạc một phen.

Chiếc xe này có thể so với RV( Recreation vehicle- loại xe nước ngoài khá phổ biến kiểu như ngôi nhà thu nhỏ chuyên dành cho du lịch ngày dài.) xa hoa thời hiện đại.

Trái cây thức ăn rực rỡ muôn màu, đi vào bên trong lại không có vẻ bị đè nén, thập phần thoải mái.

Mà ban đầu, Vân Ngạo Tuyết ngồi xe ngựa rỗng tuếch, bên trong từ bỏ hai cái ghế dài, ngoài ra không còn đồ vật gì, ngồi lâu ʍôиɠ đều phải xóc đến đau, không nghĩ thời thế đổi thay, nàng hiện giờ ngồi trêи xe ngựa xa hoa này, mới biệt được xe ngựa cũng có cách biệt một trời một vực.

Nàng có thể ngồi ở chỗ này, cũng là do Vân Quân Niên tự mình phân phó, nếu không Liễu Phạn Âm cũng không có khả năng ngoan ngoãn làm theo.

Vân Ngạo Tuyết tới hưởng thụ, tự nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng lại đối với Vân Ẩn Nguyệt lại khác, xe ngựa này ban đầu là đồ vật nàngg sở hữu, kết quả trong giây lát , Vân Ngạo Tuyết luôn bị nàng khinh thường thế nhưng cũng có thể công khai ngồi vào, nàng trong lòng có quỷ mới có thể thấy thoải mái.

Cái này giống như kẹo của mình, bản thân còn chứ kịp ăn, đã bị người nhẹ nhàng đoạt lấy cắn một miếng, ném đi thì luyến tiếc, không ném thì lại thấy ghê tởm.

Đã thế lại không thể đuổi nàng ta xuống, đây là mệnh lệnh của phụ thân, nếu nàng dám ngỗ nghịch, không tránh khỏi lại bị trách phạt.

Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, lại càng giận, đành phải ngấm ngầm hại người châm chọc Vân Ngạo Tuyết vài câu, phát tiết tức giận trong lòng nàng.

Vân Ngạo Tuyết nghe xong cũng không đáp lại, bên này xem náo nhiệt đủ rồi, nàng lại đổi hướng tiếp tục xem, dù sao xe ngựa chạy cũng thong thả, nàng có thể đem đường phố trong kinh nhìn đến rành mạch.

Lúc trước nàng ngồi bên phải, mỗi người sẽ ngồi một chỗ, nàng đổi sang bên trái, liền cùng Vân Ẩn Nguyệt ngồi chung, xe ngựa đủ lớn, kể cả năm người ngồi vào một nên đều không có vẻ chen chúc chật chội, chính là Vân Ẩn Nguyệt cố tình xem nàng không vừa mắt, thấy nàng lại đây, rì rầm một tiếng, cố ý che mũi lại, biểu tình rất là ghét bỏ.

Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không để bụng, đây là thủ đoạn ấu trĩ của trẻ con bảy tám tuổi xa lánh đồng loại, mục đích làm nhục nhã những cô nương da mặt mỏng,

Chỉ là, nàng ta xem nhẹ trình độ mặt dày của Vân Ngạo Tuyết, nàng nhìn thấy rõ chán ghét trêи mặt Vân Ẩn Nguyệt lại không tự giác rời xa, ngược lại còn nhích lại gần, khoảng cách giữa hai người bất quá hai cái đốt tay.

Vân Ẩn Nguyệt dựa vào sau vách xe ngựa, muốn lùi cũng không thể lùi.

Lúc này, Vân Ngạo Tuyết mới quay lại, nhìn chằm chằm cái muội muội tiện nghi của mình, lộ ra một nụ cười vừa ngây thơ lại không rành sự đời, cúi đầu tới hần bên tai Vân Ẩn Nguyệt, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng :" Tức giận sao? Ta thực thích bộ dáng ngươi chán ghét ta nhưng lại không làm gì được ."

Nói xong câu này, còn không đợi Vân Ẩn Nguyệt phản ứng, nàng liền tránh ra rời đi, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, phảng phất như chưa có gì, hôm nay trời trong nắng ấm, tâm tình nàng đặc biệt tốt.

Vân Ẩn Nguyệt đã bao giờ bị một kẻ không quyền không thế không được sủng ái khinh nhục qua, nàng tức giận đến cả người phát run, lại không thể làm gì, chỉ có thể nắm chặt tay, dùng sức ôm đầu rú lên vài tiếng.

Thanh âm càng lúc càng lớn, dáng vẻ như sắp điên rồi.

Liễu Phạn Âm vừa rồi nhắm mắt dưỡng thần, liền không biết động tác nhỏ vừa rồi của hai tỷ muội, vừa nghe thấy tiếng rú, vội vàng trợn mắt lên xem xét, không hề nghĩ ngợi che lại miệng Vân Ẩn Nguyệt:" Nguyệt Nhi, ngươi đang làm gì? Bện hạ đang ở phía trước, nếu như bị nghe thấy, chúng ta cũng không thể cứu được ngươi...."

Lời nàng nói còn chưa xong, quả nhiên cửa xe ngựa đã bị gõ vang lên :" Phu nhân, thừa tướng phái người lại đâu hỏi đã xảy ra chuyện gìn?"

Ngày thường Vân Ẩn Nguyệt tuỳ hứng như thế nào, Vân Quân Niên đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, chính là hôm nay lại khác, bệ hạ ở đây, không thể có nửa điểm sơ xuất, cho nên vừa nghe thấy động tĩnh, Vân Quân Niên lập tức phái người tới dò hỏi.

" Đi nói với thừa tướng, hai tỷ muội đùa giỡn vui mà thôi."