Cố Phi Trì chỉ nghĩ rằng để nàng vung bạc ra mua lấy một cái giáo huấn, lại thấy nàng hứng thú dạt dào đến thật sự vui vẻ, cũng phối hợp nhìn thoáng qua.
Lá cây thảo dược sáu cánh có màu xanh lam sáng lên nhàn nhạt, gân lá rõ ràng, một cộng rễ cây thế nhưng màu trong suốt!
Vừa rồi Cố Phi Trì còn mang theo ánh mắt vui đùa biểu tình cũng dần dần trở nên ngưng trọng.
Hắn đem quạt ngọc cốt thu hồi vào cắm ở bên hông, thận trọng tiếp nhận thảo dược từ trong tay Vân Ngạo Tuyết , nhìn lại tỉ mỉ từ trêи xuống dưới một lần.
Bùn đất ướt át trêи rễ cây đều bị hắn chà lau sạch sẽ, hắn cũng không để bụng trêи quần áo quý báu có bị lây dính bùn đất hay không, càng nhìn hai mắt càng toát ra ánh sánh hưng phấn .
Vân Ngạo Tuyết liền biết hắn sẽ có cái phản ứng này, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lá cây thảo dược , “Nhìn thấy cái gì?”
Lúc này Cố Phi Trì làm sao còn có thể nói chuyện được, thấy nàng thật sự muốn rút lấy lại thảo dược, một phen xoay người không cho nàng chạm vào, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng đến lời nói cũng ngập ngừng , “Này…”
Bên trong rễ cây giống như có dòng nước kϊƈɦ động, cả cành cả lá đều có những đường gân cực nhỏ,lưu quang óng ánh tràn ngập sắc màu, thứ này có chỗ nào giống như vật phàm Kim Ngân Căn nên có!
“Đây là Hoàng Huyết Thảo.”
Bỗng chốc, Cố Phi Trì trong đầu dần hiện ra một cái ý niệm phi thường đáng sợ, hắn mặc dù nhìn tận mắt nhưng vẫn không thể tin được.
Có mây trong sách thần thượng cổ, Phượng Tê ngô đồng, rực rỡ kiêu ngạo Cửu Trọng Thiên , nếu Phượng Huyết Thảo có thể khởi tử hồi sinh, vậy thì Hoàng Huyết Thảo có thể trường sinh bất lão, đây là thánh dược khả ngộ bất khả cầu .
Cố Phi Trì kϊƈɦ động đến nỗi hai tay đều run, “Đây là thần vật a, giá trị ít nhất cũng là vạn kim, không, vạn kim cũng khó cầu!”
“Thật sự là Hoàng Huyết Thảo, không sai.”
Hắn lăn lộn cùng thảo dược cũng đã mười mấy năm, ở trong giới dược thảo Hoàng Huyết Thảo là một sự tồn tại giống như thần , không nghĩ tới hôm nay hắn có thể đụng phải.
“Ngươi phát hiện như thế nào ? Chúng ta thiếu chút nữa đã bỏ lỡ!”
600 lượng bạc mua một gốc cây thánh dược, bọn họ kiếm lời to rồi!
Vân Ngạo Tuyết phát hiện thảo dược này cũng chỉ do ngẫu nhiên, Vân gia có một cái Tàng Thư Các, ban đầu Vân Ngạo Tuyết ở tú lâu hơn nửa mặt tường đều là sách y,thời điểm nàng có rảnh liền tùy tiện đọc qua, cũng ỷ lại là kiếp trước bản thân mình đọc nhiều sách, hơn nữa Hoàng Huyết Thảo này là một trong những thành phần trị nhồi máu trêи não , ở hiện đại đã dùng một số lượng nhân công rất lớn để gieo trồng.
Nhưng tại dị thế này, Hoàng Huyết Thảo bị giao cho sứ mệnh so với giá trị y dược của bản thân nó lớn hơn rất nhiều, dần dà bị truyền thành thần dược.
Nàng phía trước còn buồn sầu tìm không thấy thảo dược để làm thuốc viên, không nghĩ tới vận khí tốt lại ở chỗ này đụng phải.
“Cửu vương gia nhìn xong rồi sao?” Vân Ngạo Tuyết biết công hiệu của Hoàng Huyết Thảo, từ quá trình ngắt lấy đến chế tác thành dược phẩm, cần thiết phải hoàn thành trong vòng hai canh giờ , nếu không thì dược hiệu giảm mất một nửa.
Lúc này thoạt nhìn nàng có chút sốt ruột.
Nhưng mà rõ ràng Cố Phi Trì cũng cảm thấy hứng thú, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, “Ta ra hai vạn lượng, ngươi đem
Hoàng Huyết Thảo này bán cho ta.”
Hắn không thiếu nhất chính là bạc, huống hồ thời gian này thực sự khó tìm được thảo dược tốt, hắn nguyện ý mua với giá cao, cũng là thành tâm thành ý.
Kỳ thật nếu là thân quen thường xuyên lui tới, đừng nói một vạn lượng, kể cà là tặng không cho Cố Phi Trì cũng không có vấn đề gì, chỉ là hiện giờ, nàng cũng cần cái thảo dược này, cho nên không thể bỏ những thứ yêu thích.
“Vương gia, hoàng huyết thảo này tuy rằng khó cầu, nhưng ngài không nhất định không phải nó thì không được , nhưng mà đối với tại hạ mà nói lại khác, cây thảo dược này rất có tác dụng, thật sự không thể bán cho ngươi.” Đối mặt với một số tiền lớn dụ hoặc, Vân Ngạo Tuyết thế nhưng không chút do dự cự tuyệt Cố Phi Trì.
Đừng nói Cố Phi Trì kinh ngạc, ngay cả Cố Lan Tức vẫn luôn ở bên cạnh xem diễn cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm Vân Ngạo Tuyết một cái .
Đối mặt với sự cự tuyệt Vân Ngạo Tuyết, Cố Phi Trì cũng không có nhụt chí, mà là tiếp tục bám lấy, “Ngươi lấy này cây thảo dược này là vì cứu người sao? Cứu ai? Là nam hay là nữ?” Hỏi chuyện hùng hổ doạ người như vậy mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy rất mạo phạm với không lễ phép, Vân Ngạo Tuyết cũng không ngoại lệ.
Nàng làm người từ trước đến nay ân oán phân minh, sẽ không bởi vì vừa rồi hắn giúp mình liền vứt bỏ nguyên tắc của bản thân.
Nhìn đôi con ngươi đen nhánh như mực của hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Vân Ngạo Tuyết cũng không cam lòng yếu thế phản ngược trở về, “Ta cứu ai thì có quan hệ với Vương gia nhà ngươi sao?”
Cố Phi Trì tự xưng là ở phương diện trêu chọc muội tử chưa từng có địch thủ, chỉ cần hắn coi trọng, không cần hắn ra tay quá nhiều, liền sẽ tự chủ động trêи dựa lên trêи mình, nhưng mà nhiều người như vậy, chỉ có độc một mình Vân Ngạo Tuyết là ngoại lệ.
Đừng nhìn nàng tuổi còn nhỏ, đối nhân xử thế lại chu đáo mọi mặt .
Cố Phi Trì cảm thấy bản thân hôm nay thật là điên rồi, thế nhưng sẽ tự mình lần lượt vứt lại điểm mấu chốt để thử một tiểu cô nương.
Giờ khắc này hắn bừng tỉnh cảm thấy có phải chính mình thật sự lâu không có người tri tâm tri kỉ, thế cho nên nhìn một cái tiểu nha đầu tóc vàng cũng cảm thấy mi thanh tú mục đến không thể tự chủ hay không ?
“Xin lỗi… Ta chỉ là muốn quan tâm một chút…” Cố Phi Trì cảm thấy bản thân hôm nay thật là điên rồi, vẫn luôn bức thiết muốn ở trước mặt Vân Ngạo Tuyết tìm kiếm cảm giác tồn tại , không nghĩ tới lại khiến cho nàng phản cảm.
Tự giác nói lỡ hắn giờ này khắc này có chút không biết làm thế nào, vội vàng giải thích.
Nói đến cùng Vân Ngạo Tuyết vẫn nên cảm tạ hắn hôm nay có thể đem mình tới đây, có một số việc cũng không tiện nhiều lời, nàng xua xua tay nói, “Hôm nay đa tạ Cửu vương gia có lời mời, tại hạ biết thêm không ít kiến thức, nếu mọi chuyện đã xong, ta đây liền trước cáo từ, còn khối ngọc bội này…”
Vân Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua, “Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người mang theo bạc đi đến phủ của ngài lấy, mong rằng trước mắt ngài thay tại hạ bảo quản cho tốt.”
Cũng không đợi Cố Phi Trì nói nữa, Vân Ngạo Tuyết gật đầu với hai người , không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Khi đi tới cửa , Cố Phi Trì lại thấy nàng đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đang muốn phái người đi hỏi một chút nguyên do, chỉ thấy nàng duỗi tay hái vài cái lá trêи hoàng huyết thảo, thật cẩn thận dùng khăn tay bao lại cẩn thận, tiếp theo lại xoay người quay lại chỗ bọn họ .
Vân Ngạo Tuyết đi đến trước mặt Cố Phi Trì đang đứng yên, chỉ thấy nàng đem bảo bối hoàng huyết thảo ban đầu nàng giữ gìn cẩn thận trực tiếp đưa tới trước mặt mình, “Vừa rồi ta suy xét một chút, dựa theo thương thế của nàng thì hoàng huyết thảo chỉ cần một chút là đủ rồi, nếu giữ lại nhiều để ở chỗ ta cũng là lãng phí, nếu Cửu vương gia thích, thảo dược này ta tặng cho ngươi.”
Cố Phi Trì có điểm ngốc.
Tìm nàng mua nàng không chịu, công phu trong giây lát lại khiến cho thái độ của nàng chuyển biến 180 độ, bây giờ lại muốn tặng không cho hắn?
“Ngươi muốn tặng cho ta?” Hắn tựa hồ không thể tin được, lại lần nữa lặp lại xác nhận.
Vân Ngạo Tuyết lại lười cùng hắn nó lời vô nghĩa, một tay đem hoàng huyết thảo đặt vào trong tay hắn, “Cất kĩ không cần cảm tạ.”
Lúc này Vân Ngạo Tuyết thật sự đi rồi, chờ đến khi thân ảnh của nàng rốt cuộc không thể nhìn thấy nữa, sắc mặt Cố Phi Trì vừa rồi còn vẻ mặt mờ mịt đột nhiên biến đổi, biểu tình kinh ngạc trêи mặt cũng biến mất hầu như không còn, ngược lại nhìn có chút âm trầm.