Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 88: Dám Chơi Lão Tử!



Đôi tay của hắn chống ở trêи bàn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Phong Miên, “ Bình thường công tử ra cửa luôn mặc trang phục lộng lẫy long trọng, hôm nay mộc mạc đơn giản như vậy , chẳng lẽ cũng là tới thắp hương bái Phật?”

Cái tên ‘ Phong Miên công tử ’ này, Vân Ngạo Tuyết cứ cảm thấy hình như đã nghe qua ở nơi nào, nhưng là lại một chốc một lát nghĩ không ra.

Tuệ Nhi vừa rồi còn chân mềm gương mặt lại căng đến đỏ bừng, kϊƈɦ động bắt lấy cánh tay Vân Ngạo Tuyết , “Tiểu thư, hắn là Phong Miên công tử của Thiên Kiều Các, thật sự là hắn!”

Nhìn bộ dáng vừa áp lực lại hưng phấn của nàng ấy, cùng vừa rồi nhát gan nhút nhát khác nhau như hai người, nàng ấy như vậy không khác gì đám fan cuồng hiện đại mê muội đuổi theo thần tượng , quả nhiên hoa si ở thời đại nào cũng có chung một tính.

“Làm sao vậy? Ngươi nhận thức hắn?”

Tuệ Nhi kϊƈɦ động gật đầu, “ Nữ tử trong kinh đều biết, son phấn hắn bán ra ngay lập tức bị mua sạch, nô tỳ tranh cũng đoạt không được.”



Nam nhân bán phấn mặt?

Cái này thật đúng là kỳ lạ.

“ Thiên Kiều Các là nơi bán phấn mặt sao. ?” Sao cái tên lại nghe có chút giống thanh lâu vậy?

“Không phải, Phong Miên công tử không chỉ bán phấn mặt, văn chương của hắn cũng là nhất tuyệt, là đại tài tử nổi danh trong kinh , cầm kỹ thì càng xuất sắc.”

Nói đến Phong Miên công tử, Tuệ Nhi thuộc như lòng bàn tay.

Nhưng mà Vân Ngạo Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái, nếu chân cẳng không tiện đi lại lại có danh tiếng như vậy , ra cửa lần nào cũng không mang theo tùy tùng sao?

Xem ra vị Phong Miên công tử này tài hoa là có, nhưng chỉ số thông minh không nhiều.

Vừa thấy bộ dáng thân hình mảnh khảnh của hắn, toàn thân Vân Ngạo Tuyết lại bộc phát ý muốn bảo hộ.

Vừa rồi cái người dẫn đầu này đã thừa nhận, Lưu Kim Sơn biết bọn chúng ra tay bắt người , vậy sự tình liền trở nên dễ làm nhiều.

Cơ hồ có thể nói là nắm chắc thắng lợi, nhưng mà Vân Ngạo Tuyết vẫn quyết định trêu đùa bọn chúng trước .

“Vừa rồi nhiều người nhìn như vậy , các ngươi không sợ bôi nhọ danh tiếng của Lưu đại nhân sao?” Vân Ngạo Tuyết giúp bọn chúng tự đào hố.

Quả nhiên nghe thấy tên dẫn đầu cười hắc hắc, lộ ra một hàm răng vàng, “Tiểu tử, đừng nghĩ kéo dài thời gian, thức thời nhanh chóng đi theo chúng ta, không ai sẽ không có mắt tới cứu các ngươi, còn có, không sợ nói cho các ngươi, Lưu đại nhân chính là thân tín của Vân thừa tướng, có thừa tướng ở đây, dưới chân thiên tử ai dám không phục?”

Thừa tướng…

Không phải lão cha tiện nghi sau khi nàng xuyên qua đây sao.

Vân Ngạo Tuyết làm bộ làm tịch ừ một tiếng, “ Đúng là rất khó.”

Nàng có ý muốn cứu vị công tử đang trong nguy nan này, huống hồ nhiều người như vậy, động thủ cũng đánh không lại, vẫn là giảng đạo lý trước mới là thượng sách.

“Không bằng như vậy, ta cho các ngươi một ít bạc, coi như là bán ta cái mặt mũi, thả hắn đi.” Vân Ngạo Tuyết giả bộ thả cửa, ngân lượng mang không nhiều lắm, trêи người không có đồ vật gì đáng giá, nhưng là cứu người , rốt cuộc thì đưa Phật đưa đến Tây Thiên, nàng đem tất cả bạc trêи người móc ra tới đặt lên trêи bàn, cũng có hơn trăm lượng, : “ Các vị quan gia, ít bạc vụn này coi như là cho các vị mua rượu uống, hiểu lầm một hồi còn xin đừng trách tội.”

Vừa rồi lúc nàng nói nhóm người này bán cho mình một cái mặt mũi, Thẩm Phong Miên sửng sốt một chút, cảm thấy cô nương này có phải nói đùa hay không, sau đó lại thấy nàng cực kỳ nghiêm túc móc bạc từ trong túi ra, mới biết được nàng đang nói thật.

Hắn có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Vân Ngạo Tuyết là đang ở đây hồ nháo .

Những người này nếu có thể dùng bạc tống cổ, làm gì đến nỗi đuổi theo hắn không bỏ.