Trần Hạo Hiên nhắm mắt ngồi xuống, chỉ làm duy nhất một việc: phẩm trà. Nước trà chạm vào lưỡi, xuôi theo cổ họng chảy vào trong bụng.
“Trà ngon, trà Vũ Di Hồng Bào quả đúng là danh bất hư truyền, nhưng mà các người lại không có cơ hội được uống nữa rồi.” Anh phẩm trà xong, thản nhiên nói.
Nhan Tuấn Vũ lớn tiếng rống lên, trực tiếp bộc phát ra sức mạnh toàn thân: “Loại lời nói ngôn cuồng này, tới địa ngục mà nói đi!”
Đao phong sắc nhọn của con dao găm ép thẳng tới cổ họng của anh. Nhưng… Trong nháy mắt khi anh ta tới gần, một vệt đao quang sắc bén khác bất chợt lóe lên.
Nhan Tuấn Vũ chỉ liếc mắt nhìn một cái, tiếp theo mắt anh ta đã không còn thấy gì nữa, bởi vì đôi mắt kia đã trực tiếp bị đao đâm trọng thương, hai mắt mù lòa rồi.
Cả quá trình đều là mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, nhanh như một cái chớp mắt. Nhan Tuấn Vũ chưa từng nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào thì hai mắt đã mù.
Hồng Thanh Vũ một mình một con dao găm, trấn thủ như ngọn núi khó mà vượt qua.
“Dám mưu đồ làm tổn thương Trần Gia tối cao, các người quả là đáng chết! Ba người cùng nhau lên đi, trong vòng một chiêu nếu như các người không chết thì coi như các người thắng rồi đấy.”
Cuồng vọng là gì? Hồng Thanh Vũ này chính là cuồng vọng đấy. Cái gì mà một chiêu không chết thì tính là thắng rồi?
Trong ánh mắt hai tên chiến thần còn lại chỉ còn có sợ hãi mà thôi, bọn họ dìu Nhan Tuấn Vũ đứng lên.
Nhan Tuấn Vũ không ngừng la hét thảm thiết, a a a, hai mắt anh ta đã bị chọc thủng, cảm giác đột nhiên mất đi ánh sáng đối với anh ta mà nói thật sự rất đau khổ.
“Mẹ nó, a a a, đau quá! Mắt của tôi, mắt của tôi… mắt của tôi… a a a!”
Nhan Tuấn Vũ chịu không được loại kích thích như thế, tê tâm liệt phế gào lên: “Anh là ai? Sao có thể mạnh như vậy được, anh là người của Trần Hạo Hiên đúng không? Đã có cao thủ như anh rồi, vì sao các người còn để cho Lục Thiên Huyền giết chết em trai của tôi, đau… a… đau quá…”
Hồng Thanh Vũ lạnh giọng nói: “Trần Gia ở Bắc Giới có thể cứu hết toàn bộ người thường, cho dù là một con chó trong quân đội sắp chết cũng sẽ dốc hết sức lực cứu chữa. Nếu như anh ấy phải ra tay giết người thì chỉ có thể là những kẻ ác độc không thể tha thứ mà thôi. Ngay cả anh còn chưa đủ tư cách, đừng nói chi tới em trai anh. Hơn nữa, hai người các người mau ra tay đi, nếu như không ra tay thì để tôi tới trước cũng được!”
Hồng Thanh Vũ nói xong câu này lập tức ra tay, không chừa một chút cơ hội nào cho hai tên chiến thần kia. Cho dù là ở Tây Giới, cho dù là ở bên ngoài Ngoại Vực, hai tên chiến thần kia cũng chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.
Một người tự mình đấu với ba chiến thần. Vậy mà ba chiến thần ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Một người mù mắt, một người điếc tai, còn lại một người trực tiếp bị Hồng Thanh Vũ cắt mất đầu lưỡi. Cả quá trình đều không tới một giây đồng hồ, Hồng Thanh Vũ giống như bầu trời, mạnh mẽ đè ép lên người bọn họ.
Giờ phút này, rốt cuộc Nhan Tuấn Vũ cũng hiểu được những lời mà Tây Vương nói. Trần Hạo Hiên là Thiên Đao Vương, chỉ có Chí Tôn Thiên Đao Vương mới xứng đáng để có cao thủ như vậy bên cạnh.
Người này chính là sát thần Hồng Thanh Vũ! Trong phạm vi Bắc Giới, bất cứ kẻ nào dám ngăn cả Chí Tôn Thiên Đao Vương sẽ phải chết!
Có Hồng Thanh Vũ ở đây, cho dù là quân chủ cũng phải kính sợ ba phần.