Thần Y

Chương 157




Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 157: Làn da trắng ngần

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -



Buổi chiều hôm nay, cơ sở làm đẹp Đại Nghiên nằm trên đường Văn Oanh, bị số lượng lớn khách hàng đến khiếu nại, cảnh tượng diễn ra vô cùng hỗn loạn, chen đẩy lẫn nhau. Đồn công an gần đó phải cử ra hơn 10 chiến sĩ công an mới dẹp yên được.

Nguyên nhân dẫn đến như vậy là bởi cơ sở đó sử dụng một loại tinh dầu chăm sóc ngực, khiến cho chỗ ngực của khách hàng bị dị ứng, xuất hiện những nốt ban đỏ kì quái.Theo giới thiệu của chuyên gia khoa da liễu kiêm chủ trị y sư bệnh viện thành phố Nhân Dân Lô Đại Lâm, nốt ban đỏ kích cỡ như hạt vừng, dày đặc, nguyên nhân bệnh không rõ ràng, rất hiếm thấy, dùng biện pháp chữa trị chính quy thì không có hiệu quả là mấy. Bác sĩ Lô còn nói, nếu như để lâu còn có khả năng gây ung thư.

Tuy nhiên, bà chủ của cơ sở làm đẹp Đại Nghiên lên tiếng đảm bảo, nổi nốt ban đỏ là do thành phần đặc thù của tinh dầu, chỉ là một kiểu dị ứng bình thường, không ảnh hưởng gì lớn. Bọn họ cũng đã mời chuyên gia đến khám chữa, đồng thời cũng đã tìm ra phương pháp giải quyết, ngày mai sẽ cấp thuốc cho khách hàng.

Nhưng, theo điều tra của chúng tôi, cơ sở mời chuyên gia tên là Diệp Thanh, chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi, không có bằng hành nghề y, như thế là phi pháp hành nghề. Kinh ngạc hơn là vị bác sĩ hành nghề phi pháp này lại là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện Ngô Đồng. Đối với vi phạm này, chúng tôi đã trình lên những cơ quan có thẩm quyền giải quyết. Bản tin ngày mai sẽ tiếp tục đưa tin về việc này.

Sau đây mời quý vị đón xem các tin tức tiếp theo...



Ninh Não Nhi ngồi khoanh chân, vô cùng buồn bực tắt TV đi. Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, cảm thấy đầu âm ỉ đau.

- Não Nhi, đừng lo lắng quá, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà.
Người đẹp chân dài, se.xy Trần Du đi tới, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng bóp vai cho cô an ủi.

Tối hôm nay, Ninh Não Nhi lại bận bịu đến tận tối mịt, không về nhà, Trần Du thấy cô tâm trạng không tốt liền ở lại cùng cô, hai người cùng ở căn phòng nhỏ trên tầng ba của Ninh Não Nhi xem TV, ngồi nói chuyện.

- Trần Du, cậu nói mình nên phải làm thế nào đây. TV đưa tin như thế, khả năng ngày mai tất cả các tờ bác cũng sẽ tràn ngập những tin như vậy, thế này thì danh tiếng xem như hoàn toàn bị vùi dập rồi, cho dù chữa khỏi những nốt ban đỏ này thì khách hàng cũng sẽ đi hết.
Ninh Não Nhi day day trán, than phiền nói.


Trần Du được trời phú cho tính cách lạc quan, cười nói:
- Cùng lắm thì chúng ta đến nơi khác mở cửa hàng khác. Hoặc là làm cái khác. Thấy bán quần áo thế nào? Cũng không tồi.

- Cửa hàng này là tâm huyết nhiều năm của mình, sao có thể nói bỏ là bỏ được? Trời ơi, cậu nói xem sao mình lại đen đủi thế này chứ! Không những phá hỏng cửa hàng mà còn làm liên lụy đến Diệp Thanh nữa!
Ninh Não Nhi nằm gối đầu vào bụng Trần Du, vẻ mặt buồn rầu than thở nói.

- Việc này cũng không phải do mình cố tình gây ra, khó khăn chỉ là tạm thời thôi!
Trần Du cúi đầu, vuốt nhẹ lên chiếc mũi thanh tú của Ninh Não Nhi, nhẹ giọng cười nói
- Sao thế, lo cho Diệp Thanh sao?

- Cậu này, lại giễu cợt mình. Là cậu thì có.
Ninh Não Nhi giơ tay đập trộm vào ngực Trần Du.

Trần Du vội vàng né tránh, nói:
- Đúng đấy, mình lo cho anh rể mà!

- Xì! Chán quá đấy. Chị đang buồn như vậy mà không cho chị sờ tý!

- Sờ cái đầu chị ý! Muốn sờ thì tự sờ của mình đi! Lưu manh quá đi.



Cùng lúc đó, ở trong phòng khách của phòng 603 tòa nhà 23khu 1 khu tập thể Tú Nguyệt, Mã Tiểu Linh đang xem bản tin tức do Lý Giai Giai đưa tin, còn có cả video, chép chép miệng, trong lòng cảm thấy không dễ chịu tẹo nào.

- Tiểu tử này, hôm nay xin nghỉ hóa ra là đến giúp cô người đẹp này. Đáng đời!

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thấy lo cho Diệp Thanh:
- Ài, sai lại làm thế này chứ? Đấy, vất vả lắm mới được làm phó chủ nhiệm khoa, giờ lại xảy ra việc như thế này.Không được, nhất định phải....................................

Mã Tiểu Linh cầm lấy điện thoại gọi cho Diệp Thanh nói chuyện, an ủi cậu, nhưng không ngờ, gọi đi gọi lại mấy lần mà không có người nghe máy, càng khiến cô không khỏi nghi hoặc, tức giận hừ nhẹ nói:
- Lẽ nào tên này lại đang hò hẹn với cô chủ xinh đẹp? Đúng là háo sắc!




Đường Huệ Dân, tòa nhà Thành Ủy, lầu số 2.

An Tiếu Trúc nhẹ nhàng ngồi trên tấm thảm bằng nhung, tay cầm một chiếc ipad màu trắng, đang hứng thú chơi trò chém dưa, ở phía trước không xa, chiếc Tv tinh thể lỏng treo trên tường đang phát bản tin 9 giờ của bản tin kênh đời sống của đài Phù Liễu, giọng của Lý Giai Giai từ trước đến này đều trong trẻo, lưu loát.

Với tính cách ngang ngược của cô, An Đông Phóng bất đắc dĩ phải để nhân tình Chung Hàn Mai chuyển đi, mới có thể mời cô công chúa nhỏ này về nhà được. Dù sao, cô còn gái còn ít tuổi như thế, là con gái rượu của ông, ở bên ngoài một mình ông thật sự là có chút không yên tâm.

Hiện tại, An Đông Phóng đang ở trong phòng xử lý nốt một số công vụ mà ban ngày ông chưa làm xong.

Bỗng nhiên, từ trong Tv truyền đến cái tên “Diệp Thanh”, vai An Tiếu Trúc không khỏi rung lên, suýt nữa thì làm rơi Ipad xuống đất.

- Tên quỷ sứ này sao lại được lên Tv, hình như không phải là việc tốt!
An Tiếu Trúc ngẩng đầu lên, chăm chú xem bản tin, chỉ sợ bỏ sót hình ảnh nào đó, khi nghe thấy Diệp Thanh bị người khác vạch tội phi pháp hành nghề y, không khỏi cười ha ha!

- Đồ quỷ sứ này! Buồn cười chết đi được! Ha ha! Đáng đời! Ai bảo ức hiếp mình chứ! Ha ha.

- Trúc Trúc à, con cười gì thế?
An Đông Phóng đi vào, tò mò hỏi. Con gái ông, ít khi nào mà vui vẻ như vậy. Cho dù là lúc đón sinh nhật cũng chưa từng vui vẻ như thế.

- Dạ không có gì!
An Tiếu Trúc đáp lại rồi lại vùi đầu vào chơi chém dưa.

- Ý, đây không phải là... sao?
An Đông Phóng thấy hình ảnh Diệp Thanh trên màn hình Tv, vội vàng tua lại, chăm chú xem lại bản tin vừa nãy.



Ở khu tập thể kiểu cũ, Lý Tiểu Miêu đang trông một cậu bé hơn 10 tuổi, nhưng trông rất ngốc.


- Chị ơi, chị ơi

Lý Tiểu Miêu cười nói:
- Em trai chị giỏi quá, chị bái phục bái phục.

- Không, chị rất thông minh! Em biết, là chị nhường em. Này, chị ăn kẹo đi.
Cậu bé lấy chiếc kẹo m.út mà cậu thích đang m.út dở trong miệng ra, cố gắng nhét vào mồm Lý Tiểu Miêu.

Lý Tiểu Miêu cười nhăn nhó, liên tục từ chối:
- Chị không ăn, răng của chị bị sâu, ăn vào sẽ bị đau.

- Ồ, vậy em ăn một mình vậy.
Cậu bé ngượng ngùng cười nói.

- Ừ, em ăn một mình đi.
Lý Tiểu Miêu trìu mến xoa đầu cậu bé nói. Đây là đứa em trí tuệ chậm phát triển của cô, bị rất nhiều năm rồi, mỗi tối Lý Tiểu Miêu đều chơi trò chơi cùng cậu bé.

Đúng lúc này, Tv vang lên cái tên Diệp Thanh, ltm quay đầu xem, nụ cười lập tức biến mất trên khuôn mặt cô.

- Anh bạn, sao lại thế này?



Cũng cùng lúc đó, có rất nhiều người cũng xem thấy bản tin này. Như Tô Thông và Vương Li Ý, Vương Binh và Trình Thiết, Trương Kim Thụ và Hà Tố Khiết, Hứa Tinh Tinh và Cao..., ít nhiều thấy lo lắng cho Diệp Thanh.



Phòng đôi ở khách sạn ba sao, phòng tình nhân, trong phòng chiếc tivi tinh thể lỏng đang bật lên, nhưng không có người xem.

La Vĩnh Hoa vẻ mặt kích động , nằm vật xuống giường, trong lòng vẻ rất chờ đợi.

Trong phòng tắm, tiếng nước róc rách, hơi nước bay nghi ngút, làm mờ hết cả tấm kính, hiển hiện những đừng cong tuyệt mĩ của đệ nhất mỹ nhân của bệnh viện Ngô Đồng Trần Linh Linh.

Một lát sau, cửa kính mở ra, thân thể Trần Linh Linh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, quấn từ ngực xuống sát mông rồi bước ra ngoài.

Ánh đền hòng mờ ảo, có những mùi thơm hoa hồng thoang thoảng, cảm thấy không khí vô cùng lãng mạng.


- Oa, đẹp quá!

La Vĩnh Hoa hét lên như điên cuồng, như một con sói được ăn thịt cừu vậy, chảu hết cả nước miếng ra, liền lao tới, ôm chầm lấy Trần Linh Linh, rồi bế lên giường.

- Nhẹ một chút, đồ quỷ ạ.
Trần Linh Linh rất k.ích dục sẵng giọng nói.

Vừa mới vào phòng, trên tivi có một tin tức lúc chín giờ tối, có giọng một phát thanh viên nói, hình ảnh đẹp trai và tên của cậu xuất hiện trên truyền hình.

La Vĩnh Hoa hoàn toàn bị chiếc tivi làm mê hoặc, quên hết mình đang làm gì.

- Ha ha, tên Diệp Thanh này cuối cùng cũng gặp xui xẻo, anh đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi.
La Vĩnh Hoa vừa xem vừa cười.

- Đắc ý c.ái ấy ý, nếu không phải thời điểm quan trọng nhất chị thọc dao vào, thì làm sao có được kết quả như ngày hôm nay chứ?
Trần Linh Linh bĩu bĩu môi, thầm nghĩ, không biết mình quan trong hay là Diệp Thanh quan trọng đây, xem tin tức mà quên nhiệm vụ đang diễn ra rồi.

La Vĩnh Hoa không hề để ý tới cảm xúc của Trần Linh Linh, cứ tấm tắc nói:
- Vẫn là chị Linh lợi hại, cũng may trước kia tôi không đi tố cáo hắn, nếu như vậy hắn chỉ bị mất việc mà thôi, nhưng lần này, tiếng tăm của tên họ Diệp kia chắc chẳng còn gì nữa rồi, hê hê, chắc bệnh viện Ngô Đồng cũng không dễ thở rồi.

Trần Linh Linh làm sao có cảm hứng để thảo luận cùng hắn chứ, lúc đó dùng sức kẹp mạnh một cái, không ngờ, La Vĩnh Hoa mới có ba giây mà đã không kiên trì nổi, đã mềm nhũn ra rồi, trong lòng không khỏi thất vọng.

- Ngày này làm sao thế nhỉ, vừa nãy còn cứng thế mà bây giờ lại thế này, buồn hết cả người.

......

- Tiểu Vũ Nhi, tôi đến rồi đây.

Tần thứ hai của Y Linh bảo tháp Diệu Thủ Cảnh, Diệp Thanh tự mình bước vào ngôi nhà trong đó, đứng ở giữa sân kêu to.

Lập tức, trước mặt hào quanh chớp sáng, một người có đôi cánh thiên thần, rất xinh đẹp xuất hiện, cười duyên dáng nhìn Diệp Thanh, đó chính là Tiểu Vũ Nhi.

- Chủ nhân, lại tới để học y thuật sao/
Tiểu Vũ Nhi bay lại, ngồi lên vai Diệp Thanh, hai chân vung vẩy, cô rất thích cái cảm giác Diệp Thanh vào đây học tập.

- Hôm nay không học gì, ta đến để hỏi ngươi, có một dược phẩn nào có tác dụng tốt không, chỉ cần thêm một chút chút, có thể làm cho làn da của phụ nữ trở lên trắng hồng hào, nhưng không tạo ra tác dụng phụ cơ.
Diệp Thanh ngẫn nghĩ rồi hỏi.