Thần Y

Chương 5




Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo

Chương 5: Bảo Tháp khuyết.

Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen



- Chị dâu, sao chị lại như vậy chứ? Chúng ta gì gì cũng là người một nhà, anh hai thất nghiệp ngồi nhà, trong lòng cũng rất buồn rồi, đây là bản tính vui vẻ của anh ấy, nếu là người khác, đã sớm mắc chứng trầm cảm rồi, chị không an ủI anh ấy, cổ vũ anh ấy, trái lại lại nói những lờI như vậy, có những chị dâu như chị không?
Diệp Thanh không nói lời nào, Diệp Tĩnh không chịu nổi liền cãi lại.

Xà Tư Na liếc nhìn hai người một cái, rồi lại liếc lên trời, thản nhiên nói:
- Ai là người nhà với chú ấy, chẳng qua chỉ là thằng con nuôi thôi.

- Chị…
Diệp Tĩnh tức giận nói:
- Không sai, anh hai là con nuôi, nhưng bố mẹ đều coi anh ấy như con đẻ vậy.


- Đó cũng chỉ coi như con đẻ thôi, vẫn không phải là con đẻ.
Xà Tư Na nói tiếp:
- Cái từ chỉ là thêm vào nó sẽ khác hẳn.
Lời nói của chị ta như từng mũi dao vậy, ác mồm ác miệng vô cùng, Diệp Tĩnh vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay cũng nghẹn đắng, không nói nổi chị ta.

- Na Na, tự nhiên em nói đến điều này làm gì vậy? để bó mẹ nghe được thì đau lòng lắm.
Diệp Đại Đông khoác lên chiếc áo jacket, đang chuẩn bị tới phòng khám, nghe được những lời như vậy, có vẻ không vui gì nói. Gì có cha mẹ nào lại muốn thấy anh em bất hòa đâu chứ.

- Đau lòng cái gì chứ, em nói đều là sự thật, anh đừng chêm lời vào làm gì, ở đây không có việc của anh, mau đến phòng khám mở cửa đi, chậm trễ việc kinh doanh, anh định để lão nương này ăn không khí à.

Diệp Đại Đông nói có vậy, liền bị Xà Tư Na cãi dăm bảy câu, bị mắng bổ tới tấp, không dám nhiều lời nữa, cúi đầu mà đi.

- Có những người, quả thật lòng dạ khó lường, học rộng biết nhiều mà không ra ngoài làm việc, trở về tranh cơm của Đại Đông nhà ta. Phòng khám và ngôi nhà này sau này đều thuộc về Đại Đông chúng ta, không ai cướp đi được, không ai cướp đi được.
Xà Tư Na tận dụng cơ hội quét sân, lảm nhảm một mình, ám chỉ như đang chửi Diệp Thanh vậy, ý của lời nói ngay cả đứa bé bảy tám tuổi như Quả Táo nghe cũng hiểu.

- Mẹ, mẹ đừng mắng chú nữa, chú đối với con rất tốt.
Quả Táo đánh răng rửa mặt xong xuôi, không biết lấy dũng khí từ đâu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mẹ mình nói.

- Con là đứa không hiểu biết gì, gọt vài quả táo cho con đã mua chuộc được con rồi sao? Còn không mau lên lớp đi.
Xà Tư Na không khách khí cả với con gái nhìn chằm chằm con gái, cầm túi sách của cô bé, quát tháo lên.


Phải nói Xà Tư Na cũng rất yêu quý con gái, mỗi lần đi học đều đích thân đưa đón, mưa nắng cũng mặc, không bao giờ gián đoạn, chỉ có điều tính khí thì cay nghiệt, tính cách thì mạnh mẽ, thường mắng Quả Táo, cho nên Quả Táo càng gần Diệp Thanh hơn.

- Mẹ đừng tóm lấy con, bỏ tay con ra, tự con đi được.
Diệp Tử Kỳ rất tức giận, bĩu môi, rồi giật tay ra khỏi Xà Tư Na, tức giận chạy ra ngoài cửa. Xà Tư Na cầm theo túi sách, đẩy xa đạp theo sát phía sau.

Diệp Thanh nhìn bóng dáng của chị dâu liền lắc đầu, vì không muốn anh cả phải khó xử, nên anh mới không cãi lại người đàn bà này, con trai phải biết độ lượng.

Đương nhiên, cãi hay không cãi nhưng cuộc sống lại là chuyện khác.

- Anh hai, chị dâu quá đáng quá, ngay cả anh cả còn dám mắng, Quả Táo còn bé như vậy, chị ấy còn quản nữa là, không để nó chơi cùng anh em mình. Hừ, mấy hôm trước chị ấy nói với Quả Táo em đã nghe được.
Diệp Tĩnh tức điên lên nói.

- Ha ha, trái tim của trẻ con sáng như tuyết ý, ai tốt với nó, nó sẽ biết. Em yên tâm đi, Quả Táo sẽ không xa lánh cô đâu.
Diệp Thanh thu lại tư thế, cười nói.

- Anh cả cũng quá vô dụng, bị vợ ức hiếp vậy. Chúng ta bị chị dâu ức hiếp, anh ấy cũng không nói giúp gì cả. Mấy hôm trước chị dâu cãi lại mẹ, anh ấy cũng không dám hé răng, sợ vợ quá chừng, quả khi có vợ là quên mẹ ngay, em nghi ngờ không biết anh ấy còn là đàn ông nữa hay không nữa.
Diệp Tĩnh cũng không còn tâm trạng múa nữa, tiếp tục tức giận phân trần.

- Em cũng đừng trách anh cả. Anh ấy em còn không hiểu sao, chị dâu mạnh mẽ như vậy, anh cả làm sao mà áp đặt được chị ấy chứ.

Diệp Thanh khuyên nói.

- Hừ, em thấy anh ấy đã quên tinh cảm của anh em mình nữa rồi, đã quên hồi nhỏ thương chúng ta như thế nào rồi.

- Được rồi được rồi, cũng không còn sớm nữa rồi, mẹ cũng sắp ở vườn rau về rồi, em giúp mẹ làm cơm sáng, lúc nữa bố ăn xong phải đi xa đấy.

Bố mẹ của Diệp Thanh dậy còn sớm hơn bọn họ, mẹ Toon Tuệ Phân dường như đi ra vườn hái rau rồi, bố Diệp Thanh Tuyền có thể ra ruộng làm đồng rồi. Tuy Diệp Thanh Tuyền là trung y ( Y học cổ truyền trung quốc), nhưng cũng không dựa hoàn toàn vào phòng khám để kiếm sống, trong nhà vẫn còn vài mẫu ruộng nữa.

Diệp Tĩnh bĩu môi nói:
- Sao anh không đi làm chứ, cả tháng nay khó khăn lắm em mới có vài ngày nghỉ, có thể ở nhà nghỉ ngơi, anh lại sai vặt em.

Diệp Thanh nhếch miệng cười nói:
- Trong nhà, anh không sai em thì còn sai được ai nữa chứ.

- Hư, em không làm đấy.
Diệp Tĩnh bĩu môi, bím tóc phía sau lúc lắc đằng sau chạy đi, miệng nói không làm, nhưng lập tức đi tới nhà bếp, bắt đầu rửa xoong rửa nồi, đun nước sôi, nấu nồi cháo.

- Ý, nhà nhà đều có một quyển kinh khó niệm à.
Diệp Tĩnh thầm than, thấy chị dâu nói những lời đó với anh hai, cô vẫn thấy bực tức, anh cả cũng không nói giúp câu nào, nhưng tính của anh cả như vậy rồi, hồi nhỏ yêu quý mình như vậy mà bây giờ lại không dám cãi lại chị dâu.

Hơn nữa, bản thân Diệp Thanh cũng không có bản lĩnh gì, học cao đẳng, công việc cũng không tìm được, sao mà dám tranh luận với chị dâu chứ.

Diệp Thanh có chút chán nản, hôm nay cũng ngại tới phòng khám, sợ chị dâu lại hiểu lầm, cho rằng mình lại muốn chiếm gia sản của anh cả.


- Haiz, xem ra mình phải đi tìm công việc bên ngoài thôi, nhưng Hứa Tinh Tinh ở thành phố Phù Liễu, mình ra ngoài kiếm công việc, e rằng sau này khó mà gặp mặt nhau được…

- Haiz, quả vô dụng, trở về thành phố Phù Liễu hơn nửa năm rồi, vẫn chưa nói với cô ấy một lời nào, thậm chí gặp nhau cũng chẳng được mấy lần.

Diệp Thanh đi về phía phòng mình, trong lòng nhớ tới bóng dáng người con gái có mái tóc dài phất phới, dáng người yểu điệu, tự như tiên tử, người con gái đó chính là Hứa Tinh Tinh, chính là bạn học phổ thông của Diệp Thanh, cùng trường ba năm, cô luôn là nữ thần không ai có thể thay thế được trong mắt anh, tiếc thay, da của anh lại quá mỏng, chỉ yêu thầm trộm nhớ, không dám ngỏ lời.

Sau khi hai người tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một nơi, Diệp Thanh lại không chủ động, cơ bản cũng không liên lạc gì nữa, đương nhiên, thực ra trước kia ở trong trường cũng chẳng mấy thân lắm, nói chuyện với nhau cũng không nhiều, chỉ quan hệ xã giao mà thôi.

Sau này, Diệp Thanh tốt nghiệp cao đẳng, nghe bạn học nói, Hứa Tinh Tinh quay về thành phố Phù Liễu công tác, thế là Diệp Thanh cũng vội vội vàng vàng trở về quê hương. Tuy cái này cũng có chút can hệ với việc anh không tìm được công việc bên ngoài, nhưng Hứa Tinh Tinh vẫn là nguyên nhân chủ yếu để anh quay về quê hương.

Thực ra, Diệp Thanh lăn lộn cũng kha thảm, mặc dù sau khi trở về, không tìm được công việc hợp lý ở thành phó Phù Liễu, cuối cùng không còn biện pháp nào khác đành vào phòng khám trung y của bố mình phụ giúp.

Bởi vì như vậy, cho nên Diệp Thanh luôn tự ti không có chút tự tin gì cả, không dám hẹn gặp Hứa Tinh Tinh.

Bạn thử nghĩ xem, bằng cấp của anh thì không cao, cố cũng chỉ là cao đẳng, công việc cũng chẳng ra gì, mỗi tháng chỉ nhận vài trăm đồng tiêu vặt, cơ bản chỉ là người làm công không mà thôi, hơn nữa còn là đứa con nuôi, lại không được lòng chị dâu tính tình mạnh mẽ nữa ché, gia sản nghiễm nhiên không có phần của anh rồi. Tuy Diệp gia cũng không có nhiều gia sản, hơn nữa Diệp Thanh cũng chưa bào giờ nghĩ sẽ dựa vào phần gia sản này để sống qua ngày.

Cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng Diệp Thanh lại phiền muộn, trở về phòng, lấy một quyển y thuật gia truyền ra đọc.

Đây là một quyển sách cổ rất có giá trị, trang sách vàng ố, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, bên trong đều là chữ phồn thể, thể văn ngôn, hơn nữa còn mang nhiều thuật ngữ y học cổ đạI, âm dương ngũ hành, đọc lên cũng rất khó hiểu, cũng may Diệp Thanh còn có chút cổ văn, nhưng đọc vẫn không hiểu lắm, rất nhiều đoạn chỉ đoán mà thôi.

Phải nói trong nhà Diệp Thanh còn không ít những thứ tốt, đó chính là quyển sách y này, nếu đem bán đồ cổ, không biết chừng kiếm được không ít tiền đâu, nhưng, điều này tuyệt đối không thể xảy ra được, những vật này đều là những bảo bối gia truyền, đem đi bán chính là đám bại gia chi tử làm thôi. Diệp Thanh ta mà là bại gia chi tử sao? ắt hẳn không phải rồi.

Nghĩ tới đồ cổ, Diệp Thanh lấy ra một tòa bảo tháp bị khuyết trong ngăn kéo ra, đặt trên tay xem. Tòa bảo tháp này hồi nhỏ được anh cả Diệp Đại Đông tặng cho cậu làm đồ chơi thôi, cũng là đồ gia truyền của Diệp gia.