Sau khi rời khỏi ký túc xá, mất rất lâu sau Lạc Hàn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Sao cậu lại dám hôn hắn vậy chứ?
Dù thế nào đi nữa, cậu cảm thấy bản thân lúc đó quả thật có hơi kích động. Tống Thiên Trạch vốn ghét gay, cho rằng gay buồn nôn, cậu cứ thế trực tiếp đè người ta ra hôn, chỉ sợ là hắn đã bị cậu ghê tởm đến mức mấy ngày không ăn cơm nổi mất.
Lạc Hàn tuy ngoài mặt chẳng chút sợ hãi tỏ ra cứng rắn với hắn, thế nhưng tận đáy lòng cậu không hề muốn bị hắn chán ghét như vậy......
Bỏ đi.
Không nghĩ nữa.
Vốn là do họ Tống kia nói lời khó nghe nhục nhã cậu trước, cậu thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Nếu bị ghét thêm thì cứ ghét thêm đi, dù sao thì cậu cũng đã sớm buông bỏ cái ảo tưởng không thiết thực kia rồi, điều quan trọng bây giờ là phải bảo vệ tốt bản thân mới đúng.
Lúc đang ngẩn người phát ngốc thì điện thoại di động của cậu vang lên.
Cậu giật mình bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam dịu dàng quen tai.
"Alo, anh Tử Thịnh."
"Alo tiểu Hàn, đồ anh gửi cho em em đã nhận được chưa? Anh vừa kiểm tra lại một chút, sáng nay đơn hàng đã đến nơi."
"Vẫn, vẫn chưa ạ." Lạc Hàn thoát khỏi giao diện cuộc gọi, ấn vào biểu tượng 'tin nhắn', quả nhiên buổi sáng có một mã đơn hàng được gửi đến. "A, em thấy tin nhắn rồi, em lập tức đi lấy."
"Không sao, nếu em bận việc thì lấy muộn một chút cũng được, không gấp."
"Anh Tử Thịnh, anh gửi cho em gì thế ạ?"
"Em mở ra xem thì biết ngay. Được rồi, không làm phiền em nữa, em cúp máy trước đi. Anh đợi em cúp trước."
"Anh cũng chú ý nghỉ ngơi nhé, đừng để bản thân lao lực quá."
"Anh biết," Giọng điệu của Lâm Tử Thịnh rõ ràng thấp hẳn xuống, "Tiểu Hàn, nghe thấy em quan tâm anh anh thật sự rất vui."
"......Ừm, vậy, vậy em cúp đây."
Lạc Hàn có chút bất đắc dĩ.
Có vẻ như anh Tử Thịnh của cậu vẫn chưa từ bỏ ý định. Đây cũng đồng nghĩa với việc khiến cậu cảm thấy hổ thẹn.
Dẫu sao thì hai người cũng đã quen biết nhiều năm, làm bạn tốt nhiều năm như vậy, từ chối ý tốt của người ta dường như sẽ khiến anh tổn thương, nhưng cậu không muốn lúc nào cũng giống một đóa bạch liên, rõ ràng là không thích người ta, rõ ràng đã từ chối lời tỏ tình của người ta nhưng vẫn hưởng thụ lòng tốt của người ta đối với mình.
Lạc Hàn thở dài một hơi, đi lấy chuyển phát nhanh.
Lòng hiếu kỳ khiến cậu vừa lấy được chuyển phát nhanh liền ngay lập tức dùng dao rọc giấy mang theo bên người mở đơn hàng ra -
Trong chiếc hộp không tính là nhỏ này chứa đựng đủ loại cọ vẽ mỹ thuật và màu vẽ khác nhau, còn có cả bảng màu mới. Dưới cùng còn dán một tấm giấy note với hàng chữ: [Tiểu Hàn, thiếu dụng cụ vẽ gì cứ việc nói với anh, anh mua giúp em, tuyệt đối đừng khách sáo với anh đó. - Lâm Tử Thịnh].
Lạc Hàn vô cùng hy vọng Lâm Tử Thịnh có thể nhận ra rồi yêu thích một người ưu tú hơn cậu, sau đó không còn thích cậu nữa. Như vậy cậu mới có thể giải trừ khúc mắt trong lòng và tiếp tục làm bạn tốt với anh, không cần phải ngượng ngịu như hiện tại.
Yêu thích quả thực là một thứ cảm xúc thần kỳ khó mà đoán trước được.
Tỷ như trên thế giới này người yêu thích cậu rất nhiều nhưng cậu vẫn một mực không nhìn trúng ai, chỉ duy nhất tâm tâm niệm niệm một kẻ chán ghét mình......
Đây rốt cuộc nên gọi là gì chứ?
*
Buổi tối, Lạc Hàn đứng tại cửa phòng 303, tay cầm chìa khóa giơ lên giơ xuống, chậm chạp không mở cửa ra.
Cậu đột nhiên cảm thấy đầu rất đau.
Cậu chợt nhớ đến tối nay vừa hay bão đổ bộ vào thành phố E, nhưng lúc cậu ra ngoài chỉ mặc mỗi một cái áo ngắn tay, vừa tiến vào lầu ký túc xá đã bắt đầu nhảy mũi liên tục, bây giờ liền trực tiếp hoa mắt chóng mặt.
Cậu dùng sức lắc đầu, vất vả lắm mới cắm được chìa khóa vào ổ.
Giờ này thì ba người kia hoặc là vẫn đang lên tiết tự học tối hoặc có lẽ đã đi ăn khuya rồi.
Lạc Hàn không cho rằng chút cảm mạo vặt vãnh này không đáng là gì, cậu kéo ghế ra đặt gói hàng xuống, lấy một tờ vẽ ra chuẩn bị vẽ bản nháp bài tập mà thầy đã giao cho.
Khó chịu quá, Lạc Hàn vẫn quyết định chợp mắt một lúc.
Lạc Hàn bỏ bút vẽ xuống, nằm nhoài lên bàn ngủ.
Tống Thiên Trạch đến siêu thị mini của một chai nước khoáng, chuẩn bị về ký túc xá tắm táp một phen, vừa mở cửa liền nhìn thấy Lạc Hàn đang cau mày nhoài người trên bàn, hai má đỏ bừng.
Hắn vốn không muốn lo chuyện bao đồng, càng huống chi hắn vẫn đang hờn dỗi vì bị tên nhóc này hôn.
Nhưng sau một phen đấu tranh tư tưởng dữ dội, hắn vẫn thu lại bước chân đang định bước vào phòng tắm, bước đến trước bàn cậu, tùy ý hỏi một câu: "Cậu......đã ăn cơm chưa?"
Lạc Hàn không phản ứng.
Hơn nữa hàng mày xinh đẹp càng nhíu lại chặt hơn.
Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, dứt khoát dùng mu bàn tay chạm vào trán cậu.
Nóng đến bỏng tay.
Cậu ta......phát sốt rồi?
"Lạc Hàn?"
Môi Lạc Hàn khô nứt trắng bệch, trong miệng vẫn đang lầm bầm không ngừng: "Lạnh......lạnh quá......"
Tống Thiên Trạch ngó trái ngó phải, ngay lập tức lấy một cái áo khoác lông từ trong tủ ra đắp cho cậu, sau đó liền không biết nên làm gì nữa.
Hắn xưa nay chưa từng gặp phải loại tình huống này, cũng chưa từng chăm sóc người nào, không biết nên đi mua thuốc trước hay hạ nhiệt cho cậu trước, hay là......trực tiếp đưa đến phòng y tế trước nhỉ?
Hắn kéo ghế của Lạc Hàn ra, nhẹ nhàng bế ngang cậu lên, rẽ trái một vòng rẽ phải một vòng, làm sao cũng không nghĩ ra được được biện pháp nào.
Lạc Hàn trong nháy mắt như đụng phải một cái bàn ủi lớn, gần như theo bản năng mà bám lấy cổ Tống Thiên Trạch, dán chặt thân thể nóng hầm hập của mình vào 'nguồn nhiệt' nọ.
"Tôi thấy đừng gọi cậu là Lạc Hàn nữa, cứ dứt khoát gọi là *Lạc Dương đi, nói không chừng có thể kháng lạnh được một chút đấy, thật là."
(Hàn: lạnh lẽo, Dương: mặt trời =)))
Lúc này hắn mới phát giác ra người trong lòng đã tiến vào mộng đẹp.
Lại là mùi thơm nhàn nhạt kia xộc vào khoang mũi hắn.
Thật sự đúng là mùi thơm cơ thể của Lạc Hàn sao?
Dù sao bây giờ người cũng đã ngủ rồi, bên cạnh cũng không có người khác, Tống Thiên Trạch liền cúi đầu xuống vụng trộm dán sát vào cậu, dùng sức hít vào hai cái để xác nhận phán đoán của mình.
Nam sinh còn có thể mang theo mùi thơm dễ chịu thế kia ư? Liệu có phải là xịt nước hoa gì không nhỉ? Dễ ngửi như vậy, nếu như......
Tống Thiên Trạch lắc đầu, thở hổn hển hai ngụm, ngay tức khắn kéo lý trí về.
Hắn ôm người lên thang trước, đặt Lạc Hàn đang ngủ say lên giường trên, đắp chăn lên, sau đó cầm theo áo khoác ra ngoài, trèo tường ra khỏi cổng khu bắc của trường, đi đến hiệu thuốc quen mở cửa 24/24.
Dì trông tiệm vốn đang thiu thiu ngủ, liền bị tiếng gõ cửa mạnh mẽ của hắn dọa tỉnh, "Ai da, ai đó......Ôi, đây không phải tiểu Trạch sao, tối lắm rồi đấy. Giờ này trường các cháu chẳng phải đã đóng cửa rồi ư? Cháu ra đây bằng cách nào thế?"
"Cháu trèo tường ra ạ," Tống Thiên Trạch tùy ý đáp, "Dì ơi, có thể cho cháu chút thuốc hạ sốt và thuốc cảm không?"
Dì trông tiệm ngay lập tức đúng thẳng dậy đi lấy thuốc cho hắn, còn không quên quan tâm hỏi han hắn, "Sao thế, có phải là bị cảm lạnh rồi không?"
"Không, không phải cháu, là......"
"Là bạn gái đúng không? Ôi trời, nhìn cái dáng vẻ gấp gáp của cháu kìa." Dì trông tiệm đùa hắn, "Có điều nhiệt độ tối nay của thành phố E đúng là đã hạ xuống, các cháu nhớ giữ ấm đấy. Cháu nhìn cháu xem, sao chỉ mặc có mỗi chiếc áo khoác thể thao mỏng manh như vậy mà đã ra ngoài rồi? Dì thấy bạn gái cháu chắc chắn đã học xấu theo cháu nên mới bị cảm lạnh đấy!"
Tống Thiên Trạch ngại ngùng gãi đầu.
Sau khi trả tiền xong, Tống Thiên Trạch xách túi thuốc, chống chọi với cơn bão vừa đổ bộ vào thành phố E lao nhanh về phía trường học. Vả lại còn phải trèo tường thêm một lần.
Rất không may, tuy sở hữu kinh nghiệm trèo tường phong phú từ cấp ba lên đến tận đại học, nhưng dưới cái loại thời tiết ác liệt này hắn vẫn chịu không ít khổ, lúc nhảy xuống chân phải còn bị sái một chút, đau đến mặt mày hắn nhăn thành một cục.
"Phắc......rốt cuộc mình đã tạo nghiệp gì thế này, đây mẹ nó lẽ nào là báo ứng của mình sao......"
Hắn gian nan chống tường đứng dậy, tiếp tục đội bão từng chút một lê thân về phía ký túc xá, mắt cá chân đau như sắp phế tới nơi.
Điều quan trọng bây giờ là......không thể để thằng nhóc thúi Lạc Hàn kia tiếp tục phát sốt nữa, hắn phải phụ trách đến cùng.