Cảm giác này còn kích thích hơn cả việc cầm một cục gạch đập thẳng vào gáy cậu.
Cái hôn này có lẽ đã tiêu hao hết sạch sức lực của Tống Thiên Trạch, thân thể hắn từ từ trượt xuống, đầu treo trên bả vai Lạc Hàn, trọng lượng cả người đều đè lên cậu.
Ngoài nhà hàng.
"Lạc Hàn, Tống Thiên Trạch xin nhờ cậu vậy, tối nay tôi còn có hẹn với người khác. À đúng rồi, chúng ta add WeChat đi, thuận tiện sau này liên lạc."
Lạc Hàn trao đổi WeChat với cậu ta xong liền một mình kéo Tống Thiên Trạch đi dọc theo con đường.
Nhà hàng kiểu Mexico này cách cổng bắc đại học E không xa, thế nhưng Lạc Hàn khiêng một người cao to như vậy, dù là dịch nửa bước cũng rất vất vả.
Đường phố ban đêm không có lấy một bóng người, trong phạm vi tầm nhìn của Lạc Hàn chỉ có mỗi bóng cậu và Tống Thiên Trạch chồng chéo lên nhau, cùng với một chú mèo đang liếm láp móng vuốt ở cổng một siêu thị 24h.
Cuối cùng Lạc Hàn thật sự không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp kéo tên ma men này nghỉ ngơi trên một băng ghế ven đường.
Lạc Hàn không hiểu thằng cha này rốt cuộc đã say thành cái nết gì mới có thể dính trên người cậu như keo da chó mà ra khỏi nhà hàng. Ban đầu chỉ đơn giản là ôm vai cậu, ôm cậu vào trong khuỷu tay, đi chưa được vài bước đã biến thành ôm eo cậu, một cánh tay còn chưa đủ, cánh tay còn lại cũng muốn phủ lên, lại còn dùng tóc liều mạng cọ cọ cổ cậu.
Mấy động tác nhỏ nhặt này cộng lại khiến thằng hai của Lạc Hàn cũng gắng gượng tỉnh giấc, Lạc Hàn chưa từng thấy qua người nào da mặt dày như vậy.
Lạc Hàn thật sự nhịn không nổi nữa, cậu dùng lòng bàn tay chặn mặt Tống Thiên Trạch lại, ghét bỏ mà dùng sức đẩy ra, "Tống Thiên Trạch! Tôi thấy hay là dứt khoát ném cậu đến khoa thần kinh ở ngã rẽ phía trước đi thì hơn, cậu có biết cậu đang làm gì không!"
Tống Thiên Trạch mơ mơ màng màng ngay cả mí mắt cũng nhấc lên không nổi, nào có biết bản thân đang làm gì, hắn chỉ theo bản năng ôm lấy người bên cạnh, tốt nhất là để toàn thân đều nhiễm phải mùi hoa cỏ nhàn nhạt ấy.
Chỉ là muốn sờ eo cậu, muốn sờ chân cậu, muốn phóng thích hết thảy những kích động vẫn luôn đè nén trong tiềm thức chưa từng dám thể hiện ra ngoài này.
Chút ý thức còn sót lại nói với Tống Thiên Trạch, trận say rượu này đáng giá.
Uống say cũng có chỗ tốt của uống say, không chỉ có thể thừa cơ làm những chuyện không nên làm, vả lại sau đó còn có thể quỵt nợ.
Đã sống hơn 21 năm trời, đã từng gặp qua vô số nam nam nữ nữ, nhưng hắn xưa nay chưa từng có xúc động mạnh mẽ như vậy đối với một người.
Dù rằng hắn lúc nào cũng nhắc nhở bản thân điều này là lệch lạc, là không bình thường.
Hắn ghét nhất là đồng tính luyến ái, nhưng lại thường xuyên dấy lên phản ứng đắc thắng với một cậu trai, điều này khiến hắn cảm thấy say mê và hết sức mâu thuẫn.
Hắn liều mạng đuổi người ra, một mặt vì kháng cự mạnh mẽ với gay, mặt khác hắn cũng không muốn để loại chuyện không bình thường này quấy rầy mình, hắn vô cùng chán ghét cảm giác này.
Về sau, lúc rảnh rỗi hắn liền thử làm rất nhiều công tác khai thông tư tưởng cho mình, cũng dần dần chấp nhận chuyện này. Dẫu sao......hắn cũng là đàn ông, nếu đã không thay đổi được, cũng không thể cứ mãi xoắn xuýt đến mức tự thiến bản thân đúng không?
"Tống Thiên Trạch cậu, tên biến thái nhà cậu! Cậu mẹ nó sờ chỗ nào đấy! Thả tôi ra!"
Người này sau khi uống say là thứ ma quỷ gì, Lạc Hàn hôm nay mới thật sự mở mang tầm mắt.
Sức lực của Lạc Hàn nhỏ nên ăn thiệt, hoàn toàn đẩy không nổi tên khốn này ra, cậu giãy dụa một lúc liền từ bỏ, mặc hắn muốn ôm thế nào sờ thế nào cậu không quản nữa, tuỳ hắn ầm ĩ, ngược lại muốn nhìn xem hắn muốn nháo đến khi nào.
"Tôi quả thật nên ném quách cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ nhà cậu xuống mương cho rồi, Tống Thiên Trạch."
"Lạc, Lạc Hàn, khụ khụ......tôi nói cho cậu biết," Tống Thiên Trạch một tay ôm bả vai cậu, tay còn lại quơ loạn trong không trung, "Cậu, cậu đó, tuy cậu là gay nhưng là một gay tốt, cậu thật sự là một......gay tốt."
Lạc Hàn quạu quọ liếc xéo hắn một cái, "Ha ha, tôi cảm ơn cậu đã khen tôi nhé."
"Trước đây tôi bị thương lại còn phát sốt......khụ khụ khụ, đều không ai để ý tôi. Tuy thành tích tôi tốt, nhưng bọn họ, bọn họ đều cảm thấy tôi là học sinh hư......chỉ biết gây chuyện thị phi, tôi bị thương, bọn họ, bọn họ còn cười tôi, bọn họ không biết, thật ra tôi đang rất đau......"
"Hồi cấp ba có một lần, tôi vì giáo huấn đám ngu ngốc bắt nạt một bạn học......khụ khụ khụ, suýt chút nữa đã bị đám người đó đánh gãy chân, trường học cũng chỉ biết xử lý kỷ luật tôi, nói tôi ẩu đả đánh nhau làm tổn hại nếp sống trường học......về nhà còn bị ba tôi cho một gậy, mẹ kiếp......nếu không phải thành tích của ông đây tốt thì đã sớm thành cặn bã trong mắt bọn họ rồi nhỉ."
"Tôi, tôi ngày ngày đều tập thể hình, đã mạnh đến nỗi không ai có thể đánh được tôi! Khụ khụ khụ......tức, tức chết đám ngu ngốc bọn họ!"
Nội tâm Lạc Hàn khẽ động đậy.
Nếu đoán không sai thì bản thân chính là người đã hại hắn bị xử lý kỷ luật, bị phê bình trước toàn trường, suýt chút nữa còn đánh mất tư cách bước chân vào đại học E.
Cậu ngơ ngác nhìn hắn.
"Cậu nhìn tôi, tôi xấu xa với cậu như vậy......cậu cũng không hận tôi, còn chăm sóc tôi, xoa bóp cho tôi, bụng dạ cậu thật tốt......"
"Tống Thiên Trạch......"
"Anyway!" Tống Thiên Trạch làm quả hết hồn, ngón tay trỏ bất thình lình chọt chọt lúm đồng tiền của Lạc Hàn, "Tuy việc tôi ghét gay sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng......tôi muốn, cho cậu......một ngoại lệ."
Lạc Hàn nhìn chằm chằm hắn hai giây, thoáng lộ ra nụ cười khổ, "Vậy tôi đúng là vinh hanh."
Lạc Hàn lại bị chọc cười, "Bộ dạng ma quỷ này của cậu còn muốn bảo bọc ai hả?"
"Này này tôi nói thật đấy nhé! Hai người chúng ta cũng tính là không đánh không quen đó, về sau, ai muốn bắt nạt cậu, khụ khụ......cậu, cậu cứ nói với gia, gia gọt chết nó! Khụ khụ khụ......"
"Được rồi được rồi, tiết kiệm sức lực đi ha. Say rượu mà còn có tinh thần như vậy, tôi cũng phục cậu rồi." Lạc Hàn có lòng tốt vỗ vỗ lưng giúp hắn.
"Nhưng mà! Tôi chỉ có một điều kiện." Tống Thiên Trạch dựng thẳng một ngón tay lên, "Cậu......cậu không được thích tôi."
Nụ cười của Lạc Hàn dần dần tan ra, biến mất, thậm chí còn không dám nhìn thẳng ánh mắt không có tiêu cự của hắn.
"Tôi đã thấy rõ rồi, chỉ cần người cậu gay không phải tôi, khụ khụ......cậu có phải gay hay không đều không, không sao cả, tôi có thể......lơ là một chút, miễn cưỡng nhận cậu làm đàn em......"
"Cậu nhớ kỹ đây, Tống Thiên Trạch là trai thẳng vàng nguyên chất 24k......trai, thẳng, tuyệt đối không thể......thích tôi......."
Nói xong, trai thẳng liền ngã lên người Lạc Hàn, bất tỉnh nhân sự.
Lạc Hàn lẳng lặng ngồi ở đó rất lâu.
Mỗi một chữ Tống Thiên Trạch vừa nói đều vang vọng bên tai cậu.
Trong lòng cậu cực kỳ hỗn loạn, mũi khó hiểu bắt đầu chua xót.
Cậu không chút khách sáo chụp mũ lưỡi trai lên mặt Tống Thiên Trạch, "Bớt tự luyến đi. Một tên khiến người ta ghét như cậu, tôi mới không thèm thích cậu."
Đêm đã khuya, Lạc Hàn gánh một con ma men về ký túc xá, xin mãi mới được cho vào, cậu đặt hắn lên giường, mở điện thoại lên mới phát hiện hai người bạn cùng phòng khác đều gửi WeChat cho cậu.
[Hà Tiểu Nặc]: Tiểu Hàn Hàn, tối nay tôi và bạn thâu đêm ở KTV nên không về đâu nhen [/Bắn tym]
[Lý Hàng]: Lạc Hàn, tối nay tôi có chút việc, có lẽ phải sáng sớm mới về, không cần chừa đèn cho tôi, ngủ sớm chút nhoa
Cũng chính là nói, tối nay cả hai bọn họ đều không về, đếm nay trong phòng ký túc chỉ có cậu và Tống Thiên Trạch.
Lạc Hàn ngồi bên giường Tống Thiên Trạch, đang cầm điện thoại ngẩn người, không để ý liền không kịp chuẩn bị bị người ta kéo ra phía sau, gương mặt phóng to của Tống Thiên Trạch bỗng tràn ngập tầm mắt cậu.
Tống Thiên Trạch nằm nghiêng mặt đối mặt với Lạc Hàn, hắn ôm chặt người vào lòng, chân dài không biết xấu hổ gác lên hông người ta, "Gấu nhỏ gấu nhỏ chúng ta mau ngủ đi, đừng để ý đến mấy tên thần kinh kia."
"Gấu nhỏ của cậu đang ở sau lưng cậu ấy! Mẹ! Cậu mau buông tôi ra coi!"
Tống Thiên Trạch chẳng những không nghe lời, ngược lại càng thêm càn rỡ sấn tới ôm chặt cậu, "Gấu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, cùng cha ngủ một giấc nào."
"Tống Thiên Trạch!"
"Gấu nhỏ của tôi gấu nhỏ của tôi cậu là gấu nhỏ của tôi......"
"Ai là gấu nhỏ của cậu! Tôi đệt......ê, ê! Cậu đừng, đừng kéo quần áo tôi!! Má nó chứ tên khốn cậu đang làm gì thế, đừng có sờ coi!"
Họ Tống ăn cái gì lớn thế nhỉ, vì sao uống say rồi mà sức lực vẫn lớn như vậy?
Nếu không phải làm cách nào cũng không thể tránh thoát, Lạc Hàn thật sự rất muốn hung hăng đá cho hắn một cú thật đau, tốt nhất là tháo trứng hắn ra luôn, cảnh cáo hắn đừng có mà không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của cậu nữa.
Lạc Hàn giãy không ra liền muốn cắn cánh tay hắn, nhưng Tống Thiên Trạch lại dùng một tay bóp mặt cậu, "Gấu nhỏ......ồ, gấu nhỏ sao con lại trắng lên rồi? Mặt con chẳng phải là màu vàng sao? Con......có phải con sắp chết rồi không?! Không, con tuyệt đối không được rời xa cha!"
Lạc Hàn cạn lời trợn trắng mắt, "......Cậu mẹ nó mới sắp chết ấy! Mau lấy tay ra ngay cho tôi! Tống Thiên Trạch!!! Nếu còn phát bệnh nữa tôi liền ném cậu từ lầu 3 xuống đấy!"
Tống Thiên Trạch bị tiếng gầm của cậu dọa cho run rẩy, lúc này mới dần mở to mắt nhìn người trong lòng.
Hai người cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lặng lẽ nhìn nhau một hồi.
Bầu không khí vừa kỳ quái vừa mờ ám.
Lại nhìn chằm chằm nhau một hồi nữa......gương mặt Lạc Hàn tức thì đỏ lựng không khác gì con ma men nào đó.
"Lạc Hàn."
Tống Thiên Trạch khẽ khàng gọi cậu một tiếng.
......Vậy mà còn có thể nhận ra cậu ngay lúc này sao?
Lòng Lạc Hàn hơi căng thẳng, nhất thời ngừng hít thở, "Làm, làm gì."
Hắn chậm rãi nâng cái đầu nặng trĩu lên, đôi môi khẽ sáp tới bên tai Lạc Hàn, như thì thầm nói: "Cậu thật sự rất đẹp."