Một khi đã cài nhầm chiếc khuy áo đầu tiên thì chỉ đến tận lúc cài chiếc khuy cuối cùng mới phát hiện ra là mình đã nhầm. Phong Lan đặt điện thoại di dộng xuống, chậm rãi tháo ra cài lại từng chiếc khuy trên chiếc áo sơ mi. Ánh nắng ban mai chiếu vào căn phòng ngủ qua cánh cửa sổ mở hé, từ tầng dưới vọng lên tiếng chổi quét đều đều, khe khẽ của người dọn vệ sinh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót văng vẳng. Một buổi sáng thật tươi mới và đầy sức sống, nhưng tâm trạng sảng khoái lúc trước của Phong Lan bỗng chốc tan biến. Cô như một quả bóng bay được bơm căng bỗng nhiên bị người ta nới lỏng sợi dây buộc miệng bóng, rồi cứ thế mà từ từ xẹp xuống, cạn kiệt sức lực.
Tất cả chỉ là vì dòng tin nhắn cô vừa đọc được. “Hôn lễ của chú rể Chu Đào Nhiên và cô dâu Phùng Oánh sẽ được cử hành vào ngày 28 tháng 8, tiệc cưới tổ chức tại khách sạn Giang nguyên Thế kỷ, rất hân hạnh được đón tiếp.” Chu Đào Nhiên là ai vậy? Là bạn trai “cũ” của Phong Lan. Và chữ “cũ” này vẫn còn là một khái niệm chưa xác định. Nếu nhớ không nhầm thì cô và Chu Đào Nhiên vẫn chưa chính thức chia tay, chẳng qua vào ngày lễ tình nhân năm nay, sau khi ăn tối cùng nhau xong, cả hai quyết định kết thúc chiến tranh lạnh, chấm dứt cãi vã và hai bên sẽ cho nhau không gian riêng để tĩnh lặng, suy nghĩ xem hai người từ nay sẽ tiếp tục đi trên con đường chung ra sao.
Ngờ đâu thoáng chốc đã nửa năm trôi qua, “tĩnh” được hay không chẳng biết, còn tình cảm thì thực sự đã “lặng” như tờ. Phong Lan còn phân vân chưa biết chọn lối nào, Chu Đào Nhiên đã chạy băng băng trên con đường rộng thênh thang của mình.