Sau khi từ chối Lục Đằng, cuộc sống của Hứa Tư cũng dần yên ổn.
Hôm nay, Tống Viện Viện hẹn cô ra ngoài tắm hơi.
Sức khỏe Hứa Tư không được tốt lắm, không chịu được nhiệt độ cao, hai người tìm một phòng xông hơi có nhiệt độ thấp, rồi nói chuyện phiếm.
Tống Viện Viện nói đến cô gái đập phá phòng làm việc của Hứa Tư lần trước: “Cô ta còn chưa tốt nghiệp đại học, vừa nghe có người muốn kiện mình, hai chân liền mềm nhũn, sau đó bị cha mẹ bắt đi nhận lỗi với cậu. Lúc đó cậu đang ở Châu Âu nên tớ không muốn làm phiền.”
Cô ấy không nói thì Hứa Tư cũng đã quên mất chuyện này, cô ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đừng làm lớn chuyện, chỉ cần lấy tiền bồi thường là được. Tại lần ấy mà tớ phải chi hai vạn để mua một cái bình khác đó.”
Tống Viện Viện trợn mắt: “Chắc chắn là cậu bị lừa rồi. Nó chỉ là một cái bình trắng thôi, trông chẳng khác gì bông hoa gãy của cậu đâu.”
Hứa Tư “Hừ” một tiếng: “Tớ biết mà.”
Nói xong, cô lại bật cười: “Thực ra là tớ vừa ý người đàn ông kia kìa.”
Mắt Tống Viện Viện sáng lên: “Nhắc đến mới nhớ, các cậu tiến triển tới bước nào rồi?”
Hứa Tư: “Thì cùng nhau ăn bữa cơm, xong tớ từ chối anh ấy.”
Tống Viện Viện há hốc mồm: “Đây là bước nhảy vọt gì vậy?”
Hứa Tư trở mình, quay mặt về phía cô ấy, nhỏ giọng nói: “Anh ấy nói vẫn còn vương vấn bạn gái cũ.”
Tống Viện Viện: “Có phải người đàn ông này bị ngốc không? Sao lại thành thật thế?”
Hứa Tư mím môi: “Tớ thấy anh ấy định lừa tớ nhưng không thành công, nên tớ không vui cho lắm.”
Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên tiếng cười của một cô gái khiến hai người giật cả mình.
Vì căn phòng tối om, Hứa Tư còn nằm ở chỗ ngoài cùng, ai ngờ bên trong lại có một cô gái đang lẳng lặng nghe lén.
Tình cảnh này thật quá… Xấu hổ.
Cô gái cười xin lỗi: “Ngại quá, tôi thấy hai người rất thú vị, nên mới không nhịn được mà bật cười thành tiếng.”
Hứa Tư kìm lại sự xúc động đi ra ngoài, khoé miệng cô khẽ giật: “Không sao.”
Bên tai truyền đến tiếng va chạm mấy của hòn đá, cô gái trở mình, hỏi: “Vậy cô tính làm gì đây?”
Làm gì nhỉ?
Hứa Tư cũng không biết, cô chỉ biết mình muốn xem thử Lục Đằng sẽ hoàn thiện lời nói dối này như thế nào.
Hay anh chẳng muốn nhọc lòng, chỉ lo lên bài tính kế người khác thôi?
Hứa Tư thở dài, tình cảm thiếu nữ luôn là thơ*.
*Ý chỉ tình cảm thời thiếu nữ trong sáng như một tờ giấy trắng, giống như bài thơ luôn tràn ngập tình yêu.
***
Hứa Tư vốn cho rằng loại người sinh ra ở vạch đích như Lục Đằng đều đặt nặng lòng tự trọng, sau khi bị cô thẳng thừng từ chối thì có lẽ không xuất hiện trong một khoảng thời gian dài.
Thậm chí cô đã định dành hẳn một tháng của kỳ hạn kết hôn gấp gáp mà gia đình đặt ra để chờ anh sẵn sàng.
Không ngờ hôm nay ở lớp yoga, lúc cô đang đỡ vai một học viên, vừa ngoái đầu liền chợt thấy Lục Đằng đứng cuối lớp.
Anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen phối với quần jean, đội mũ lưỡi trai. Lúc này, anh đang dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Hứa Tư sửng sốt, tay vô thức dùng sức, cô gái kêu lên: “Cô ơi, eo eo eo em! Eo em sắp gãy rồi!”
Hứa Tư: “… Xin lỗi.”
Lớp học phía sau như truyền đến một tiếng cười khẽ.
“…”
Tuy Hứa Tư đã cố hết sức không nhìn sang chỗ anh trong bốn mươi phút cuối, nhưng bốn phía đều là gương, chỉ cần cô vừa ngẩng đầu là có thể chạm vào ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh của anh.
Hứa Tư cảm thấy bản thân sắp không chịu được nữa rồi.
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, giữ chặt Viên Viên đang định đi về: “Ngài Lục đang chờ em ở phía sau kìa.”
“Hở?” Viên Viên không hiểu ra sao, sau khi thấy rõ ngài Lục này không phải bạn trai của mình thì liên tục xua tay: “Không phải không phải, không phải tìm em đâu.”
Nói xong, liền đeo túi rồi chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Tim Hứa Tư đập loạn nhịp, anh đến tìm cô thật ư?
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là, may mà hôm nay có lớp yoga, không đến mức mặt mày đẫm mồ hôi xuất hiện trước mặt anh.
Sau khi cúi đầu thu xếp ổn thỏa, cô vô cảm đi đến cửa sau.
Lục Đằng đứng thẳng dậy, bước lên hai bước: “Cô tan tầm rồi à?”
Hứa Tư: “Anh tìm tôi có việc gì đấy?”
“Ừm, nếu cô không có kế hoạch gì thì cùng nhau ăn tối nhé?”
Hứa Tư chần chờ, cảm thấy nếu lại từ chối thì bản thân sẽ khóc mất, vì thế cô gật đầu: “Tôi đi tắm trước, anh xuống dưới lầu chờ tôi một lát.”
“Được.” Anh nhìn theo bóng lưng Hứa Tư, đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền mỉm cười nói: “Đừng nóng vội, nhớ sấy khô tóc.”
Hứa Tư quay đầu nhìn anh, đáp “Ừ”, vô thức đi chậm lại.
Đột nhiên cảm thấy thái độ của anh không đúng lắm.
***
Lục Đằng đưa cô đi ăn ở Haidilao*, vì anh không ăn cay được nên gọi một nồi lẩu uyên ương, mỗi người một nửa, ranh giới rõ ràng.
*Haidilao là hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại thành phố Giản Dương, tỉnh Tứ Xuyên, phục vụ trực tiếp xuyên tỉnh lớn, tích hợp các đặc tính của lẩu từ khắp nơi trên thế giới (Nguồn: Wikipedia).
Hứa Tư thất thần gắp thịt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
Người đàn ông cụp mắt, nghiêm túc bỏ từng lát cá vào nồi.
Hình như anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sau khi thái mỗi miếng cá thật hoàn hảo rồi mới bỏ xuống.
Hứa Tư ăn rất nhanh, mấy lát cá vừa được bỏ vào nồi lẩu cay không lâu đã bị cô gắp hết, Lục Đằng lại thêm đồ ăn vào phần nồi bên cô, hai bên trái phải đối lập nhau.
Cô ăn no nê rồi mới lên tiếng: “Sao anh không ăn?”
Lục Đằng: “Mục đích chính của tôi hôm nay không phải là ăn.”
Hứa Tư hỏi: “Vậy mục đích hôm nay của anh là gì?”
“Xin lỗi cô.”
Lục Đằng bỏ muỗng xuống, lấy đũa gắp cho cô một miếng sủi cảo gạch cua: “Quân sư lần trước không đáng tin, đã bị tôi sa thải rồi.”
Anh hạ giọng, âm thanh trầm thấp vô cùng hấp dẫn: “Ngoài chuyện bạn gái cũ buồn nôn kia ra, thì tất cả đều là sự thật. Cho tôi thêm một cơ hội nữa nhé?”
Hứa Tư chợt ngẩng đầu nhìn anh, từ trong đôi mắt của anh, cô nhìn thấy mình đang chậm rãi cong khóe môi.
“Nếu tôi nói được, thì có phải rất không có lập trường không?”
Lục Đằng cười: “Tôi rất vui khi em không có lập trường với tôi.”