Trở về lại Trữ Tú cung, bầu không khí ảm đạm nơi đây cũng không khác gì mấy. Lan Nhi thay ra xiêm y thường ngày. Nàng ngồi thẫn thờ trên sạp. Lòng vẫn nhớ nhung hình ảnh ấy, Hoàng Đế cứ mãi hiện lên trong đầu nàng.
Xuân Cơ mang vào vài món bánh ngọt, cùng một ít hoa quả. Xuân Cơ đặt thức ăn lên bàn, liếc nhìn Lan Nhi đang chống cằm mơ mộng, khẽ giọng:" Tiểu chủ! Người không được lộ ra việc đêm qua..."
Lời vừa dứt, mi mắt Lan Nhi cụp lại, nhìn sang Xuân Cơ, cười dịu dàng:" Vạn Tuế gia là rồng trên cao, loài ngan vịt như ta lần đầu tiếp cận long nhan, không khỏi tránh được lòng nhớ nhung".
Xuân Cơ cúi người, cung kính:" Nhưng đây là việc trọng đại nếu để lộ..."
Lời còn chưa hết âm thanh tiếng mở cửa vang lên, kèm theo là chất giọng ngọt thanh, uốn lượn trong gió:" Tỷ tỷ! Tỷ có bận không?".
Xuân Cơ không nói nữa, lẳng lặng nép sang một bên đợi hầu. Lan Nhi thấy Như Uyển đến mỉm cười bảo:" Ta không bận gì cả, muội tìm ta có việc gì à?".
Như Uyển nhẹ nhàng ngồi lên sạp, lấy một quả lệ chi. Lệ chi là vật xa xỉ không phải là thứ muốn có là được. Người trong cung quen thói nịnh cao đạp thấp, nơi như Trữ Tú cung xuất hiện được lệ chi trên đĩa cũng là một kì tích rồi.
Như Uyển chầm chậm bóc vỏ lệ chi, lệ chi đã dập hơn một nửa quả:" Tỷ xem này! Cứ tưởng bọn họ còn chút lương tâm mới cho chúng ta một ít lệ chi, hóa ra cũng là hàng thứ phẩm không thể dâng lên cho các cung khác, nên mới đẩy qua chúng ta".
Lan Nhi đưa tay lấy lệ chi trên tay Như Uyển, chầm chậm tách bỏ đi phần bị dập, đưa đến miệng Như Uyển:" Họ cho ta những thứ này cũng là còn chút lương tâm rồi, không phải những trái bị nát hay hỏng thì đã may mắn lắm rồi".
Nàng nhìn Như Uyển trong lòng sinh ra sự áy náy tột cùng, nàng nắm tay Như Uyển đau lòng bảo:" Là ta đã liên lụy muội..."
Khóe môi Như Uyển lộ ra nụ cười ấm áp tựa tia nắng ban mai, nàng ta khẽ lắc đầu:" Không đâu! Muội được phong làm Thường tại được ở cạnh tỷ tỷ, dù có khổ cấp mấy cũng cam lòng".
Lan Nhi bị ánh mắt chân thành kia mà không kìm được để lệ tuông ra. Như Uyển lau đi nước mắt trên mặt nàng. Lan Nhi cười dịu dàng bảo:" Muội cố chịu đựng thêm một thời gian nữa, sau này sẽ không phải như thế này nữa".
Như Uyển khó hiểu nhìn Lan Nhi:" Chịu đựng thêm một thời gian, ý của tỷ là thế nào?".
Lan Nhi đưa mắt nhìn quanh, xua tay ra hiệu Xuân Cơ đuổi đám cung nhân hậu cạnh ra xa. Khi Xuân Cơ ra ngoài, Lan Nhi lần nữa quét mắt một vòng, nói với vẻ thần bí:" Đêm qua... Vạn Tuế gia gọi ta hầu tẩm".
"Thật sao!" Như Uyển bất ngờ, chợt nhận ra thanh âm phát ra quá to, liền khẽ giọng:" Khi nào thế? Sao muội cũng không biết vậy?".
Lan Nhi lấy ra từ trong tráp một mảnh giấy, nàng đưa cho Như Uyển. Như Uyển nhận lấy mở ra xem, phía trên mảnh giấy là bức họa Lan Nhi cùng với đó là hai dòng thơ do đích thân Hoàng Đế hạ bút:
"Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,
Trường đắc quân vương đới tiếu khan."
( Sắc nước hương trời khéo sánh đôi,
Quân vương say ngắm nở nụ cười)
Như Uyển đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào từng đường nét trên bức họa, nụ cười bất giác hiện lên trên gương mặt xinh xắn của nàng:" Tỷ tỷ! Tỷ hay thật đó! Được cả Vạn Tuế gia đích thân họa cho lại còn được bút tích của Người nữa chứ".
Như Uyển nhìn quả lệ chi trong tay một hy vọng về cuộc sống tốt hơn như đang nằm trọn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Lệ Hân bình thường vẫn hay đến Hàm Phúc cung trò chuyện cùng Anh Quý nhân, nhưng hôm nay nàng ta không đi đâu cả, ở mãi trong Diên Hy cung. Anh Quý nhân trông ngóng cả buổi không thấy Lệ Quý nhân đến bèn tự đến Diên Hy cung.
Nàng ta vừa đến Diên Hy môn, trông vào đã thấy Lệ Hân ngồi cạnh ao sen, lẳng lặng đứng đấy. Mẫn Tú chủ động đến gần:" Lệ Hân! Hôm nay cô không đến tán gẫu cùng ta nữa sao".
Lệ Hân nhìn thấy Mẫn Tú liền cười thân thiện đáp:" Ta đang bận nghĩ một việc". Mẫn Tú đến đứng cạnh Lệ Hân, lấy một nhành liễc xé nhỏ thả xuống ao, bầy cá cứ thế tranh nhau ăn:" Việc gì khiến cô phải đắn đo suy nghĩ vậy".
Lệ Hân khẽ lắc đầu đáp:" Đêm qua ta vừa gặp một tiểu thái giám, giọng hắn rất quen, nhưng không tài nào nhớ nổi là ai". Anh Quý nhân kinh ngạc nhìn Lệ Hân, tỏ vẻ nghiêm trọng:" Hắn có mùi hương của tử đằng không?".
Lệ Quý nhân nghiêm mặt nhìn Anh Quý nhân, kéo tay Mẫn Tú vào trong điện:" Cô cũng thấy hắn sao?".
Mẫn Tú đưa mắt khẽ gật đầu:" Đêm qua ta thấy hai tiểu thái giám đi ra từ cổng sau Trữ Tú cung, ta còn ngửi được mùi hương thoang thoảng của Tử Đằng hoa".
" Trữ Tú cung?", Lệ Hân xoay người, đưa mắt suy nghĩ, nàng ta "A" một tiếng quay sang nói với Mẫn Tú:" Là Lan Nhi, người đó chính là Lan Nhi".
Mẫn Tú bất ngờ, nhìn quanh:" Cô chắc chứ". Lệ Hân kiên định đáp:" Đêm qua chính ta đã trực tiếp đối diện với ả ta, do nhất thời không nhớ ra, cô vừa nói đến Trữ Tú cung, ta liền lập tức nhận ra ngay".
Mẫn Tú ngồi xuống ghế dùmg giọng nghiêm trọng nói:" Cô ấy rốt cuộc lại đi đâu vào giờ ấy, đã vậy còn ngụy trang thành thái giám rốt cuộc là muốn làm gì chứ?".
Lệ Hân đảo mắt suy nghĩ, nói:" Không lẽ ả ta có âm mưu gì, không được chúng ta phải làm gì đó".
"Làm gì được chứ?" Mẫn Tú.
Lệ Hân cười nhạt, đáp:" Chúng ta không làm được thì nhờ đến người đứng đầu hậu cung này làm vậy".
Cả hai đến Chung Túy cung, đợi một lúc lâu Kim Nhiên mới xuất hiện. Hai người quỳ xuống thỉnh an, Hoàng Hậu xua tay cho ngồi, nàng ta ngồi lẻn phượng ỷ, chỉnh lại vạc áo hỏi:" Hai muội có chuyện gì lại tìm bản cung giờ này?".
Mẫn Tú đứng dậy, cười bảo:" Hoàng Hậu nương nương, chúng thiếp là có điều muốn bẩm tấu".
" Bẩm tấu? Chuyện gì mau nói đi" Hoàng Hậu đáp.
Mẫn Tú liếc nhìn Lệ Hân, Lệ Hân nghiêm mặt gật đầu, nàng ta mới nói:" Hồi Hoàng Hậu! Đêm qua tần thiếp cùng Lệ Quý nhân đã gặp Lan Quý nhân ngụy trang thành thái giảm lén lút trốn ra khỏi Trữ Tú cung".
Hoàng Hậu nghiêm nghị, đôi chân mài mãnh dài của nàng chau lại, đáp:" Muội chắc chứ? Ngộ nhỡ lại là một tiểu thái giám nhưng do các muội nhìn nhầm thì sao".
Lệ Hân đứng bật dậy, sẵn giọng:" Hoàng Hậu nương nương! Đêm qua đích thân tần thiếp đã vô tình đối đáp vài câu với Lan Quý nhân, nhưng do đêm tôi không nhìn thấy mặt cũng nhất thời không nhận ra chất giọng nên mới không vạch trần ngay ạ".
Hoàng Hậu vẫn giữ thái độ trung lập, mặt không lộ ra chút vui hay buồn gì:" Muội có chắc không, muội có nhớ là lúc đấy tiểu thái giám đó có gì đặc biệt không?".
Lệ Quý nhân cung kính đáp:" Lúc đó tần thiếp ngửi thấy mùi hoa Tử Đằng trên người hắn". Thấy Kim Nhiên vẫn không chịu tin Mẫn Tú mới tiếp lời:" Vâng tần thiếp cũng ngửi được khi tiểu thái giám đó bước ra từ cổng sau Trữ Tú cung".
Hoàng Hậu cười nhưng không có chút ý cười nào:" Các muội chỉ dựa vào mùi hương đã mạo nhận là Lan Quý nhân sao?"
Lệ Hân chớp mắt liên tục, bỗng nhớ ra một thứ gì đấy, nói:" Nương nương! Lúc đấy trên tay hắn có vật lấp lánh từ trong tay áo, hình như là vòng tay ạ".
Kim Nhiên "Ồ" một tiếng, cũng có mấy phần tin tưởng:" Vậy muội có nhớ là vòng tay ấy làm bằng gì không?".
Lệ Hân suy nghĩ hồi lâu đáp:" Là phỉ thúy, phải là làm bằng phỉ thúy".
Kim Nhiên gật đầu, gọi Ngọc Diệp đến dặn dò:" Gọi Lan Quý nhân đến đây cho bản cung".