Hạ đi thu đến, từng cơn gió se lạnh sát vào người làm cho con người ta cứ muốn cuộn tròn trong chăn. Tuy vẫn chưa vào đông nhưng cái lạnh vẫn ve vãng nơi Tử Cấm thành. Màn đêm u tối càng làm cho cái lạnh tăng thêm vài phần.
Dưỡng Tâm điện ngói vàng tường son, vài ba thị vệ đứng canh trước điện. Hoàng Đế ngồi trong noãn các, người mặc long bào vàng, thêu họa tiết rồng viền lông thú. Hoàng Đế nghiêng đầu, chăm chú đọc tấu chương.
Cạnh hắn là bóng lưng cao gầy, với bộ xiêm y màu lục, chầm chậm mài mực. Ánh đèn mập mờ soi lên bàn tay trắng nõn, như đang phát sáng trên nền mực đen. Gương mặt hồng hào, đôi mài thanh mãnh, đôi mi cụp xuống chăm chú mài mực. Lan Nhi đặt thỏi mực xuống bàn, mang nghiên mực đến cạnh Hoàng Đế:" Vạn Tuế gia! Thiếp mài mực xong rồi".
Hoàng Đế nhìn nghiên mài, giương ánh mắt đầy tình ý sang Lan Nhi:" Nàng gọi trẫm là gì?". Ánh mắt ấy như gọn lửa cháy rực cạnh mặt nàng. Hai má Lan Nhi ửng đỏ tựa quả đào, e thẹn đáp:" Vạn... Vạn Tuế gia..."
Giữa hai chân mài hắn chau lại, đôi mài đen rậm sắc như thanh trường đao. Hoàng Đế dùn giọng như giận dỗi:" Hừ! Vạn Tuế gia sao? Nghe thật xa lạ".
Lan Nhi thẹn thùng, nũng nịu:" Thế thiếp phải gọi Người là gì?". Hoàng Đế đưa tay vịn cằm, suy nghĩ hồi lâu đáp:" Gọi Dịch Trữ! Nàng thấy thế nào?".
Hắn nhìn nàng khoái chí cười phá lên, tiến đến đỡ nàng dậy. Hắn cầm tay Lan Nhi, choàng tay qua sau lưng, ôn nhu bảo:" Trẫm đùa thôi!", hắn im lặng ít lâu nói tiếp:" Cứ gọi trẫm là Tứ lang".
" Tứ... Tứ lang..." Lan Nhi ngại ngùng, nép người vào Hoàng Đế. Hắn đắc ý, kề mũi vào má nàng, nhẹ hôn lên gương mặt ửng hồng.
Lan Nhi ngã đầu vào người Hoàng Đế, dia đầu vào tay, mùi hương nam nhân trên người hắn toát ra, một khí chất mạnh mẽ của một đấng quân vương.
Những giọt mưa cuối hạ đầu thu rơi lã chã trên ngói vàng trùng điệp của Tử Cấm thành. Nhành liễu rũ rượi đung đưa theo cơn gió, sát vào người từng cơn rét thấu tận tâm can. Kim Nhiên ngồi trên ghế dưới hiên, tay cầm Phật châu, chầm chậm xoa từng hạt trên đấy.
Hương đất nồng nạc sọc vào mũi, khiến nàng ta ho vài tiếng. Ngọc Diệp cẩn thận mang đến một tấm lông hồ ly đen nhung, choàng lên người Hoàng Hậu. Kim Nhiên nhẹ vuốt lên lông hồ ly, từng sợi lông đen mượt lướt qua bàn tay thon dài, trắng trẽo của nàng. Nàng ta cười nhạt, nói:" Tấm lông này thật đẹp chỉ tiếc mặc vào cũng vô dụng, cũng chẳng có ai ngắm nó".
Ngọc Diệp chậm rãi đến trước Kim Nhiên, quỳ xuống, đưa cặp mắt với hàng mi đẫm lệ nhìn Hoàng Hậu:" Nương nương! Người đừng đau lòng, người là Hoàng Hậu đứng đầu hậu cung, Vạn Tuế gia nhất định sẽ đến đây mà". Ngọc Diệp thấy Kim Nhiên không nói gì, liếc mắt nhìn biểu cảm nàng ta. Một đôi mắt mở to không chớp đập thẳng vào Ngọc Diệp, nàng giật bắn người, lùi về sau.
Kim Nhiên đứng dậy, nâng cằm Ngọc Diệp lên, bảo:" Ngươi có muốn làm người của Vạn Tuế gia không?". Lời vừa thốt ra, mặt Ngọc Diệp tái đi không còn giọt máu nào, nàng ta run rẫy liên tục dập đầu:" Nương nương! Nô tỳ có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến đâu ạ! Nô tỳ không dám đâu ạ".
"Dung mạo này cũng không tồi". Kim Nhiên nâng cằm Ngọc Diệp lên, tỉ mỉ quan sát:" nữ nhân ở trong cung, dù là bậc quý nhân hay cung nữ tầm thường, ai mà không muốn bước lên long sàn chứ".
Hoàng Hậu ngồi thẳng người, lưng nàng thẳng tấp. Kim Nhiên bỏ tay khỏi mặt Ngọc Diệp, dùng giọng thần bí nói:" Ngươi cũng rất muốn đúng không?".
Ngọc Diệp cúi đầu, không đáp. Kim Nhiên cười nhạt, đứng dậy vào trong.
Cơn mưa day dứt không ngừng, vầng vũ che kín cả bầu trời, một tia sáng ít ỏi thôi cũng không có. Ngày và đêm bây giờ không khác là mấy, trời dần tối hơn. Chiều tà vẫn là những cơn mưa, Ngọc Diệp đứng thẫn thờ trước chính điện, nhìn từng hạt mưa đang rơi.
Cung nữ Đông Mai thấy vậy đến gần:" Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?". Ngọc Diệp mơ hồ, đưa mắt u buồn nhìn Đông Mai:" Ta cũng không biết nữa".
Đông Mai ngẫng người, nhìn theo hướng của Ngọc Diệp:" Mưa này không biết bao giờ mới có thể tạnh được".
" Phải! Không biết bao giờ mới có thể tạnh được". Ngọc Diệp nói.
Đông Mai nhìn được Ngọc Diệp có chuyện khó nói, bản thân cũng không muốn làm phiền, liền lặng lẽ rời đi.
Mây dần thưa thớt đi, từng tia sáng đầu tiên soi rọi xuống nền đá lưu ly của Tử Cấm thành. Tia sáng ấy như làm bừng bật dậy tâm trí của Ngọc Diệp, một chân trời mới vừa được mở ra.
Màn đêm buông xuống trên những vòm mái hiên Tử Cấm thành. Con đường trơn trượt sau cơn mưa vẫn còn tồn đọng lại những mảng nước lớn. Bóng nữ một cung nữ mang theo khay thức ăn, tiến đến Dưỡng Tâm môn.
Nàng ta cúi mặt, tên thị vệ canh cổng bên ngoài giơ chặn nàng ta lại:" Ngươi là ai? Đến đây làm gì?". Cung nữ ấy ngẩng mặt lên, tên thị vệ liền rút tay lại:" Ra là Ngọc Diệp cô cô! Thứ lỗi nô tài mạo phạm".
Ngọc Diệp lặng thinh không nói gì, cứ thế đi vào trong.
Ngói vàng lạnh lẽo còn ẩm ướt bởi cơn mưa vừa tạnh, giọt nước trên mái lăng tăng nhỏ xuống, một bàn tay thon thả, có chút nếp nhăn đưa ra nhận lấy giọt nước ấy.
Hoàng Quý Thái phi lặng lẽ nhìn giọt nước mưa trong tay, tự nói:" Nếu như mọi thứ trên đời đều như ngươi cả, đều nằm trọn trong lòng bàn tay ta thì hay biết mấy". Bà ta che miệng ho vài tiếng, một cô cô đến vuốt nhẹ lưng bà ta:" Thái phi nương nương! Xin người hãy cẩn thận sức khỏe, người vào trong đi ạ! Ngoài này lạnh lắm".
Cô cô ấy dìu thái phi vào trong điện, đóng hết cửa sổ lại, chầm chậm mang chăn đến, cùng lò sưởi tay. Thái phi cầm lấy lò sưởi, kéo chăn lên nói:" Hân nhi có nói khi nào sẽ đến không?".
Vị cô cô kia vẫn tiếp tục chỉnh lại chăn, đáp:" Thân Vương nói chính sự bận rộn, không tiện thăm người. Ngài ấy còn nói sẽ thăm người sau, mong người thứ lỗi".
Hoàng Quý thái phi gật đầu, nhắm mắt lại nói:" Hân nhi là người có tài, lẽ ra phải là người ngồi lên long ỷ chứ không phải tên Dịch Trữ kia. Tố chất, nhân phẩm, đức hạnh đều hơn hắn, chỉ tiếc nó ngu muội không muốn làm Hoàng Đế. Thật là ngốc mà".
Vị cô cô kia đến xoa vào thái dương Hoàng Quý Thái phi, nhẹ giọng:" Cung Thân vương chẳng qua chỉ là nhất thời không nhận ta được ngôi vị ấy quan trọng thế nào, sẽ đến một lúc nào đấy ngài ấy sẽ nhận ra thôi. Người cũng đừng quá lo lắng".
" Ngươi bảo ta không lo cho nó, ta cũng muốn như vậy đấy, nhưng nó cứ làm ta phải đau đầu. Đến ngầng tuổi này, đôi khi cũng chỉ muốn yên tĩnh, an hưởng tuổi già. Nhưng Hân nhi cứ không yên, Dịch Trữ lại càng ngày càng được lòng các đại thần trong triều, nếu có một ngày nó soán ngôi đoạt vị. Đám lão già trong triều kia bất bình, lại càng làm khó cho nó". Hoàng Quý thái phi nói.
Cô cô cạnh bà vẫn xoa thái dương cho Thái phi, nói:" Thái phi nương nương nhọc lòng như vậy sẽ có ngày Thân vương sẽ hiểu ra thôi mà".