Chiều tà soi lên từng viên đá lưu ly trùng trùng điệp điệp. Bóng lưng Lan Nhi trải dài trên nền đá. Ngói lưu ly Tử Cấm Thành, trên từng cành cây khô đã rụng hết lá, mặt hồ tĩnh lặng đều phủ lên một lớp tuyết trắng xóa. Tuyết lại bắt đầu rơi nhẹ, Lan Nhi lấy tay ra khỏi tấm lông hồ ly giữ nhiệt, giươn tay đón lấy một hoa tuyết đang rơi.
Lan Nhi đến trước Dưỡng Tâm môn, Ngô Tổng Quản vừa thấy liền chạy ra:" Tiểu chủ sao lại đến đây lúc này, tuyết đang rơi, bên ngoài rất lạnh".
Lan Nhi cười nhẹ, trên gương mắt hiện lên vẻ hiền từ, nhân hậu:" Ta nghe nói Vạn Tuế gia vừa thăng tước cho hậu cung, nên thay Như Uyển đến tạ ơn".
" Ôi! Thật tiểu chủ thật là có lòng, mời người vào trong", ánh mắt hắn liếc sang hướng khác, ông ta hơi cúi người nói:" Thỉnh an Anh Quý nhân".
Anh Quý nhân đưa tay ra hiệu, Ngô tổng quản lùi vài bước nói:" Anh tiểu chủ cũng giống Lan tiểu chủ đến tạ ơn sao?".
Anh Quý nhân liếc nhìn Lan Nhi, hai ánh mắt va chạm vào nhau. Cả hai bất giác cười ngây, Anh Quý nhân đáp:" Ồ! Không ngờ Lan Quý nhân cũng đến vì chuyện này", nàng ta liếc nhìn sang cạnh, chỉ thấy Xuân Cơ và Đức Hải, nói tiếp:" Hảo tỷ muội kia của cô không đi cùng cô sao?".
Lan Nhi cười nhạt, nhẹ phủi đi những hoa tuyết trên đấu bồng đỏ, nói:" Uyển nhi sức khỏe không tốt, bản tính lại sợ hàn, nên không đến được".
Anh Quý nhân nghe vậy bật cười, bảo:" Vậy thì người tỷ muội này của cô thật là bất kính quá, long ân của Vạn Tuế gia rộng lớn như thế. Đến việc tạ ơn cũng không làm được, thật là vô dụng mà".
Lan Nhi giương mắt nhìn Anh Quý nhân, cười miệt nói:" Cô nói Như Uyển vô dụng, vậy còn hảo tỷ muội của cô thì sao. Thánh ân cứ mãi đến chỗ cô ta, tại sao không thấy cô ta chia cho cô phần nào vậy, hảo tỷ muội này của cô đúng là tốt thật đó."
Anh Quý nhân tức giận không thốt nên lời, nàng ta nghiến chặt răng, định phản kháng. Ngô tổng quản cảm thấy sự tình không ổn, liền can ngăn:" Hai vị tiểu chủ, đây là Dưỡng Tâm điện. Hai vị to tiếng ở đây e là mạo phạm thánh giá".
Lời Ngô tổng quản vừa dứt, cả hai cũng không cải nhau nữa. Lan Nhi và Mẫn Tú đồng vị, nên bước đi cùng không được phép kẻ trước người sau, cả hai đành phải đi cạnh nhau vào trong.
Hai người vào chính điện, Lan Nhi cởi bỏ đấu bồng, chậm rãi đến noãn các phía Đông, quỳ xuống thỉnh an. Hoàng Đế nhìn thấy Lan Nhi liền đứng dậy, cười nói:" Nàng đến rồi sao, bên ngoài lạnh như vậy nàng ra ngoài không sợ bị nhiễm phong hàn sao?".
Lan Nhi cười e thẹn, đáp:" Hồi Vạn Tuế gia, thiếp nghe ý chỉ chuyền xuống, Người đại phong hậu cung, nên thiếp thay Như Uyển đến tạ ơn".
Hoàng Đế nắm lấy tay Lan Nhi, dùng hai tay của mình xưởng ấm cho nàng:" Tay nàng lạnh quá, không mang lò xưởng nhỏ theo sao?"
Anh Quý nhân thấy Hoàng Đế không để mắt đến nàng ta liền lên tiếng:" Vạn Tuế gia!".
Hoàng Đế nhìn sang Anh Quý nhân, đáp:" Nàng đến tìm trẫm có việc gì sao?".
Mẫn Tú hạ mi, thẹn thùng:" Thiếp cũng giống Lan Nhi đến tạ ơn Vạn Tuế gia".
" Vậy sao", Hoàng Đế nhìn nàng ta một cái, nói tiếp:" Trẫm hiểu tâm ý của nàng rồi, nàng lui ra đi".
Mẫn Tú hụt hẫng, ngây người ra. Lan Nhi gọi Đức Hải mang vào bức họa của Như Uyển. Hoàng Đế nhìn thấy bức họa nói:" Bức chân dung này rất đẹp, nhưng hình như không phải do nàng họa thì phải?".
Lan Nhi cười nhẹ, cung kính:" Vâng, tứ lang quả thật tinh mắt, đây là do Như Uyển đích thân họa tặng người".
Hoàng Đế cầm bức họa, tỉ mỉ soi xét, cười đáp:" Uyển Quý nhân quả nhiên tinh thông hội họa, trẫm bên ngoài khí chất e là còn kém xa tranh Uyển Quý nhân họa".
Anh Quý nhân cũng tò mò tiến đến gần xem, tiểu thái giám mang vào trà hạnh nhân nóng. Mẫn Tú thấy tiểu thái giám mang đến gần liền hất vai, làm trà đổ vào bức họa:" Ấy! Tên tiện nô này, bức họa này Vạn Tuế gia còn đang xem, ngươi làm hỏng tranh mất rồi".
Tiểu thái giám hoảng sợ, liên tục dập đầu. Lan Nhi nghe giọng tiểu thái giám, cảm thấy như đã nghe qua ở đâu, nói:" Tiểu thái giám kia, ngươi ngẫng đầu lên cho ta xem".
Tiểu thái giám ngước lên nhìn nàng, hai mắt hắn long lanh, nhìn thấy Lan Nhi cười nói:" Tiểu chủ, nô tài thỉnh an tiểu chủ".
" Tiến Hỉ đó sao?", Lan Nhi đỡ tay Tiến Hỉ đứng dậy:" Sao gần đây ngươi không đến chải tóc cho ta?".
Hoàng Đế có chút bất ngờ, hỏi:" Nàng biết Tiến Hỉ sao?".
Lan Nhi gật đầu, kéo tay Tiến Hỉ đến cạnh Hoàng Đế:" Tiến Hỉ có tài chải tóc rất đẹp, thiếp rất thích y. Lúc trước y vẫn hay đến giúp thiếp chải tóc, nhưng gần đây thì không thấy đến, hóa ra là ở chỗ tứ lang".
Hoàng Đế vuốt nhẹ lên nhẫn ngọc ở ngón tay cái, cười đáp:" Nàng thích Tiến Hỉ như thế, vậy cứ cho Tiến Hỉ đến chỗ nàng đi".
"Đa tạ long ân, Vạn Tuế gia", Lan Ngi nhìn sang bức họa đã nhòe hết màu mực, tiếc nuối:" Như Uyển đã cho cả tâm ý vào đây, vậy mà..."
Hoàng Đế dịu dàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lan Nhi, ôn nhu:" Không sao, trẫm hiểu được tâm ý của Uyển Quý nhân, sẽ ban thưởng cho nàng ấy".
Lan Nhi liếc nhìn sang Mẫn Tú, nàng ta hoàn thành được ý muốn, định rời đi. Lan Nhi đến cạnh nàng ta nói:" Cô phá hoại bức họa như vậy làm gì chứ?".
Anh Quý nhân nhìn Hoàng Đế, nũng nịu:" Vạn Tuế gia, thiếp không cố ý, Lan Quý nhân cứ trách thiếp".
Hoàng Đế không mấy để tâm, sắc mặt lạnh băng:" Nàng lui ra đi, trẫm không truy cứu chuyện này".
Anh Quý nhân thấy thế cũng không nói gì thêm, liền lui về. Lan Nhi bĩu môi, ngồi lên sạp:" Tứ lang, nàng ta làm hỏng bức họa, người không truy cứu gì sao?".
Hoàng Đế đến ngồi cạnh Lan Nhi, choàng tay qua eo nàng, nói:" Được rồi! Đêm nay trẫm sẽ đến Trữ Tú cung với nàng được không?".
Lan Nhi giữ chặt bức họa, nhìn Hoàng Đế, khẩn cầu:" Tứ lang đến chỗ Như Uyển được không?".
"Nàng đúng thật là khác người, ai trong hậu cung cũng mong trẫm đến chỗ của mình, mỗi nàng lại nghĩ cho người khác, thật là", Hoàng Đế đáp. Hắn nhìn Lan Nhi, đành chấp thuận.
Hoàng Đế thấy Lan Nhi vẫn không vui, nói:" Được rồi, nàng đừng buồn nữa". Lan Nhi trầm lặng không đáp. Hoàng Đế thấy vậy bảo:" Trẫm dự định sẽ cải hiệu cho nàng".
Lan Nhi ngẫng nhìn Hoàng Đế đáp:" Cải hiệu? Người muốn cải hiệu của thiếp sao?".
Hoàng Đế ngã lưng ra sau, gật đầu nói:" Ừm, trẫm muốn nói cho họ biết, nàng khác biệt hoàn toàn với bọn họ".
Lan Nhi nghe vậy, cười thẹn thùng, đưa tay che mặt:" Tứ lang thật là, cứ thích đùa thiếp, nhưng Người định cải hiệu của thiếp thành gì ạ".
Hoàng Đế cười phá lên, đưa tay lên cằm, suy nghĩ hồi lâu, đáp:" Trẫm ban cho nàng tự 'Ý', nghĩa là đoan trang, văn nhã, có phong thái".