Cuối đông, những mảng tuyết trắng cuối cùng còn đọng lại trên những cành khô Ngự Hoa viên, những nụ hoa đào đầu tiên chen chút vào lớp tuyết mỏng, vươn lên thành những bông hoa đầu tiên của năm. Xuân Cơ đứng cạnh hòn non bộ, đưa tay đỡ lấy cành đào kiên cường mọc trong vách đá lạnh. Nàng ta nhìn vào những nụ hoa đang vùng vẫy trỗi dậy qua một mùa đông lạnh giá.
Âm thanh xào xạc của tiếng bước chân chạy trên nền truyết. Xuân Cơ xoay người, nở nụ cười dịu dàng. Tiến Hỉ đi đến gần Xuân Cơ, hắn cúi đầu cung kính:" Biểu... biểu tỷ".
Xuân Cơ đưa tay đỡ lấy hắn, ân cần phủi đi vài bông hoa tuyết vướng trên vạt áo Tiến Hỉ:" Ta và đệ là họ hàng, cần thiết gì phải cung kính xa lạ như vậy". Truyện Kiếm Hiệp
Tiến Hỉ vẫn cúi ngầm mặt, dùng giọng cung kính đáp:" Cô nương giờ đây đã khác xưa, không còn là biểu tỷ ở quê nhà. Mà giờ đây là Quan Nữ tử Minh Am thị, cũng xem như gần với bậc chủ tử, nô tài hèn mọn làm sao dám thất lễ".
Nụ cười thoáng chốc vụt tắt trên gương mặt hơi ửng hồng của Xuân Cơ. Nàng ta từ từ rút tay lại, cụp mắt nói:" Đệ như vậy là sao? Tỷ được như ngày hôm nay, lẽ ra đệ phải vui mừng cho ta chứ?".
Tiến Hỉ vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn Xuân Cơ lấy một cái, mặt hắn lạnh như băng, cứng cỏi không một thứ gì có thể lay động, cất giọng lạnh lùng:" Tỷ dùng thứ hương liệu kia quyến rủ Vạn Tuế gia, phản bội chủ tử, là hạng tiểu nhân phản chủ".
'Tiểu nhân phản chủ' bốn chữ này vừa thốt ra từ miệng biểu đệ bản thân thương yêu nhất. Xuân Cơ có nghĩ cũng không nghĩ đến việc bản thân làm, lại bị chính người thân nhất coi là chuyện dơ bẩn. Nàng ta trợn ngược mắt, nghiếng chặt răng phát ra âm thanh 'kin kít' khiến Tiến Hỉ cũng rợn cả người. Xuân Cơ không kìm được từng đợt sóng đang dâng trào dữ dội trong lòng, vung tay bạt vào mặt Tiến Hỉ một cái, quát:" Tỷ làm như vậy không phải vì muốn có cuộc sống tốt hơn hay sao? Ta làm vậy cũng muốn đệ có cuộc sống tốt hơn thôi".
Tiến Hỉ nghiêm nghị, đầu vẫn không ngẩng lên một chút nào, lạnh lùng đáp:" Tốt cho đệ? Hay chỉ tốt cho tỷ? Tỷ làm vậy chủ tử biết được làm sao không nghi ngờ đệ và tỷ là cùng một giuộc, như vậy không phải đệ cũng thành kẻ tiểu nhân như tỷ sao?".
Xuân Cơ ngẩn người nhất thời không nói nên lời, lát sau nàng ta dần bình tĩnh lại, nói:" Đệ chỉ cần theo ta, sau này vinh hoa phú quý của ta cũng sẽ như của đệ".
Lúc này, Tiến Hỉ mới ngẩng đầu nhìn Xuân Cơ, nàng ta bất chợt mỉm cười hài lòng. Tiến Hỉ đưa mắt nhìn Xuân Cơ, ánh mắt mang theo ánh lửa bập bùng cháy trong con ngươi, xẵng giọng:" Ta không cần thứ vinh quanh đó, tỷ cứ về Khải Tường cung của tỷ mà hưởng đi, đệ còn phải về Trữ Tú cung, thất lễ". Nói song hắn liền quay lưng đi ngay.
Xuân Cơ giận dữ nhìn theo bóng lưng Tiến Hỉ, phụng phịu bỏ đi. Từ sau hòn non bộ, Đức Hải từ từ bước ra, hắn nở nụ cười bí ẩn, liền nhanh chóng chạy về Trữ Tú cung.
Vừa về đến Đức Hải đã xông thẳng vào tẩm điện của Lan Nhi, thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra. Nàng cười nhạt, gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Lan Nhi cầm tách trà ôn tồn hưởng một ngụm trà, cười nhẹ:" Xem ra Tiến Hỉ là một lòng trung thành với ta, sau này ngươi cũng nên nâng đỡ hắn một tí, người này sau này ắt sẽ giúp ta nhiều đấy".
Đức Hải cười, tay đưa mẫu bánh phù dung, đáp "Vâng". Bên ngoài tẩm điện, Tiến Hỉ đứng nép một góc, chầng chừ không dám vào trong. Lan Nhi nhìn thấy hắn cứ đứng mãi ở đấy liền vẫy tay gọi hắn vào.
Tiến Hỉ vừa vào đã quỳ rạp xuống, dập đầu ba cái, nói:" Chủ tử, nô tài vốn định bẩm báo chuyện vừa rồi với Minh Am thị, nhưng không ngờ Đức Hải công công đã nhanh hơn một bước rồi ạ".
Lan Nhi cười nhẹ, tiến đến đỡ hắn đứng dậy, cất giọng nhẹ nhàng:" Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, sau này cứ chăm chỉ làm việc".
Tiến Hỉ "vâng" một tiếng, do dự một lúc lâu, thẳng thừng nói:" Chủ tử, nô tài vốn là một kẻ ăn mày họ Lý, vô tình được gia đình Minh Am thị nhận về gánh hát, được họ đặt cho cái tên Tiến Hỉ. Hôm nay nô tài và Minh Am thị đã không còn như trước, khẩn xin chủ tử ban cho nô tài một cái tên khác. Nô tài không muốn liên quan gì đến Minh Am thị nữa".
Lan Nhi có chút bất ngờ, thái độ quyết liệt của Tiến Hỉ cũng khiến nàng động lòng. Nàng nở nụ cười dịu dàng, nghĩ ngợi một lúc lâu, nói:" Liên Anh, Lý Liên Anh, ngươi thấy thế nào?"
Tiến Hỉ ngẩng mặt lên nhìn Lan Nhi, hai mắt tràn ngập lệ, liên tục dập đầu, hắn tiến đến gần nàng, thưa:" Đa tạ chủ tử ban tên, nô tài sẽ hết mực hầu hạ người, nguyện đời đời kiếp kiếp quỳ gối khom lưng với người".
Lan Nhi nhìn Liên Anh mỉm cười dịu dàng, nàng đến đỡ hắn đứng lên, bảo:" Đức Hải, sau này ngươi là tổng quản Trữ Tú cung", nàng dừng lại một lúc, nhìn sang Liên Anh:" Còn Liên Anh sẽ là phó tổng quản, ngươi mau đi thông báo cho mọi người đi".
Đức Hải tuân mệnh đi ngay, Liên Anh không kìm được liên tục dập đầu tạ ơn.
Khải Tường cung nằm ở Tây Lục cung, hậu viện nối liền với cổng chính Trường Xuân cung, có tên khác là Thái Cực điện, là cung điện nằm gần nhất với Dưỡng Tâm điện. Hoàng đế ban sáng chỉ nghĩ tìm một cung tránh xa Lan Nhi và các phi tần khác, nhằm bảo toàn cho Xuân Cơ tránh khỏi những đả kích từ những phi tần khác. Chuyện một cung nữ trèo lên long sàn đã thành chuyện bàn tán của các cung nhân, chuyện cười hằng ngày của các phi tần khác. Mọi người đều nếu các cung nữ cứ liên tiếp leo lên long sàn, kỳ thực là một chuyện cười thú vị.
Lời bàn tán đã nhiều đến nỗi chỉ cần duỗi chân đi ba bước liền có thể nghe thấy. Điều này khiến Xuân Cơ không dám rời khỏi Khải Tường cung nửa bước. Cả ngày nàng ta hầm hực trong hậu điện, luôn miệng chửi mắng các cung nhân. Thị nữ thân cận Xuân Cơ là Anh Đào, nàng ta là hảo hữu của Xuân Cơ khi vừa nhập cung.
Khải Tường cung bình thường ít người ở, nơi này cũng không xa hoa, tráng lệ như những nơi khác, các kiểu trang trí đều là cơ bản không có gì nổi trội. Xuân Cơ ngồi trên ghế, lòng bức bối vì cả ngày chẳng thể ra ngoài:" Anh Đào, cô nói thử xem. Trước kia Mân Quý nhân được lâm hạnh, những lời bàn tán cũng chỉ nổi lên vài ngày. Nhưng không phải cứ ra khỏi tẩm cung là nghe được, vậy tại sao ta vừa lâm hạnh lại nhiều lời bàn tán như vậy?".
Anh Đào điềm đạm dâng trà, cung kính đáp:" Mân Quý nhân là do đích thân Hoàng hậu tiến cử, đương nhiên Hoàng hậu nương nương cũng có cách bịt miệng những cung nhân lại, còn cô nương do là đơn độc leo lên nên mới..."
Xuân Cơ nghe những lời này cũng không vui vẻ lên được, nhưng Anh Đào nói cũng không sai. Xuân Cơ là đơn độc trèo cao, bản thân không có chỗ dựa. Nếu cứ như vậy, chỉ sợ nàng ta còn không sống sót nổi, huống chi là nhận vinh hoa phú quý.
Mặt trời dần lặn tít nơi chân trời xa xăm, màn đêm lặng lẽ chiếm trọn bầu trời. Hoàng đế ngồi trong Dưỡng Tâm điện, đọc hàng loạt tấu sớ dâng lên. Mỗi tập sớ đều dày đặc chữ nghĩa, khiến con người ta cũng phải đau đầu, hoa mắt. Hắn phê duyệt hết tập sớ này đến tập sớ khác, cũng không còn nhớ là bao nhiêu nữa. Hoàng đế nhìn đóng tấu chương xếp thành chồng trước mắt, mà không khỏi thở dài ngao ngán.
Hoàng đế đóng tấu chương đang phê duyệt, mệt mỏi đứng dậy, định đến Trữ Tú cung tìm Lan Nhi. Hắn vừa đến trường nhai, liền nghe thấy âm thanh dịu nhẹ, len lõi qua từng ngọn gió xuân. Tiếng hát côn khúc êm ã tựa một dòng suối. Hoàng đế đi theo âm thanh tiếng hát, đến trước Khải Tường môn, hắn bất giác tiếng vào. Điệu nhạc côn khúc như đang mọc chân, tiến đến lôi kéo Hoàng đế đi vậy.
Hoàng đế đẩy cửa tiến vào nội điện, khi hắn tiến vào Xuân Cơ đã nhìn thấy. Nhưng vẫn cứ í a câu hát theo tiếng đàn dịu nhẹ của Anh Đào. Hoàng đế lặng lẽ ngồi nhìn nàng ta, hai mắt cứ như bị mê hoặc. Từng điệu xua tay hay cái lắc đầu nhẹ của Xuân Cơ, Hoàng đế đều thu gọn trong đôi mắt sâu thăm thẳm.
Xuân Cơ dừng lại, tiến đến gần Hoàng đế từ từ tháo bỏ cúc áo trên người hắn. Hoàng đế vẫn trơ người ra, mặc kệ nữ tử trước mắt đang làm gì.