Thanh Cung Bí Sử

Chương 51: Tây Thi



Chiến sự diễn ra căng thẳng, Hoàng hậu muốn xoa dịu tình thế, đề nghị Hoàng đế cho mở yến tiệc nhỏ ủng hộ tinh thần quân. Lan Nhi tuy mang thai nặng nề nhưng vẫn góp mặt. Tuy nói là tiệc nhỏ, nhưng lại đặc biệt mời các văn võ bá quan tham dự, cùng chúng phi tần. Thức ăn có hơn trăm món, cả Xuân Cơ cũng được mời tham dự. Yến tiệc dường như đông đủ, chỉ riêng Bình Thường tại Mẫn Tú bệnh nặng không tham dự. Từ khi nàng ta bị thất sủng, liền lên đau ốm triền miên, thái y dù có mời cũng chẳng muốn đến Hàm Phúc cung khám bệnh.

Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi ngang nhau trên chính vị, hàng đầu là các văn võ bá quan, kế đến là các phi tần được phân chi theo cấp bậc mà có vị trí ngồi khác nhau. Lan Nhi thuộc tần vị nhưng ngồi ngang hàng với Lệ phi, thức ăn trên bàn cũng bày theo phi vị. Nàng chỉ còn cách vị phi ấy một chiếu chỉ, những đãi ngộ hiện tại của nàng vốn đã ngang với phi vị rồi.

Hoàng đế nâng chung rượu trên tay, dõng dạc nói:" Hôm nay trẫm mời các khanh đến đây, không phải vì bản thân ham mê hưởng lạc mặc kệ chiến sự. Mà trẫm muốn thay mặc toàn dân trong thiên hạ và cả bản thân trẫm gửi lời cảm tạ đến các văn võ triều thần đã dốc lòng vì đại Thanh, trẫm xin đa tạ".

Triều thần nghe thấy có chút hoảng hốt, các phi tần cũng đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh:" Chúng thần thật sự không dám nhận".

Di thân vương Tải Viên đứng lên cung kính, hành lễ thưa:" Bảo vệ đại Thanh, lập công báo quốc là trách nhiệm của chúng thần, Vạn Tuế gia không cần phải trịnh trọng như thế. Chúng thần không thể nhận nỗi".

"Khanh gia hãy đứng lên", Hoàng đế đưa tay ra hiệu, nói:" Trẫm từ khi đăng cơ đến nay suy cho cùng vẫn là chưa lập được công lao gì to lớn cho đại Thanh, cũng là nhờ vào các vị ái khanh nên mới được quốc thái dân an. Nay quốc gia có chiến sự lại phải nhờ các khanh ra sức rồi".

"Chúng thần nguyện dốc sức dẹp loạn chiến sự".

Khóe môi Hoàng đế nhoẻn cười, sắc mặt đầy hài lòng, gật gù. Hoàng hậu trông thấy liền chớp lấy cơ hội:" Vạn Tuế gia, nhân dịp vui vẻ thế này, thần thiếp có chuẩn bị một vài điệu múa dâng tặng góp vui".

Hoàng hậu đưa mắt ra hiệu cho Tô Mạt, nàng ta nhanh nhạy vỗ tay hai cái. Tiếng nhạc phát lên, hòa vào gió điệu tấu đàn nhẹ nhàng tựa dòng suối trong dịu dàng chảy nơi tiên cảnh. Các nữ vũ công mặc y phục mang xanh tiến vào theo hàng, phấp phơi áo lụa, từng đường nét cử chỉ đều toát vẻ thanh cao, quý phái. Các vũ công dần lùi lại thành một vòng tròn kín, hiện lên giữa hàng hàng lớp lớp lụa xanh là sắc rực rỡ của màu hải đường đỏ. Một nữ tử mặc xiêm y đỏ hiện lên giữa những nữ vũ công kia, nàng ta như một đóa hoa nở rộ trên cánh đồng cỏ dại.

Nữ nhân ấy dùng mảnh lụa mỏng che mặt, các vũ công khác đều nhẹ nhàng tôn lên vị trí trung tâm của nàng ta. Một ánh nhìn đầy ma mị, lôi cuốn, một cử chỉ nhỏ cũng khiến người xem chú ý đến. Lan Nhi trong lòng thoáng bất an, nàng nhìn nữ nhân kia lại trông quen thuộc lạ thường.



Nàng khẽ vào tai Như Uyển:" Muội có trông thấy vũ công mặc y phục đỏ đó trông rất quen không?"

Chân mài thanh nhã của Như Uyển níu lại, ánh mắt càng chú tâm đến nữ nhân kia:" Nếu nhìn kỹ quả thực nàng ta trông rất quen, nhưng nhất thời lại không thể nào nhớ được lại ai".

Tiếng đàn dừng lại, vũ khúc cũng kết thúc, Hoàng đế hết mực khen gợi. Chúng phi tần trong lòng dù không thích nhưng vẫn mỉm cười qua chuyện. Hoàng đế gọi nữ nhân y phục đỏ kia ở lại, bảo:" Hoàng hậu đúng là đã kỳ công chuẩn bị, yến tiệc hôm nay làm rất tốt. Đặc biệt là vũ công này, các vũ công trong cung tuy được huấn luyện kỹ lưỡng, nhưng vũ công này lại mang đến cảm giác mới lạ, trẫm rất thích, nàng đã mời nàng ta ở đâu vậy".

Hoàng hậu che miệng cười, thưa:" Hồi Vạn Tuế gia, thật ra nữ vũ công này không phải thiếp mời từ ngoài cung ạ".

Hoàng đế cười đấy hứng thú:" Vậy sao, thế đây là vũ công trong cung sao?".

Hoàng hậu khẽ lắc đầu, hướng tay về phía nữ nhân kia, cười bảo:" Được rồi, ngươi tháo che mặt xuống đi".

Mảnh lụa mỏng trên mặt nàng ta kéo xuống. Tất cả đều kinh ngạc, Lan Nhi giật mình, hai mắt trợn tròn, cổ họng như ứ lại. Nữ tử kia cung kính thỉnh an:" Thần nữ Thục Nhi, xin thỉnh an Vạn Tuế gia, thỉnh an Hoàng hậu nương nương, các vị tiểu chủ".

Hoàng đế kinh ngạc, khóe miệng nhoẻn cười thích thú:" Chà, cứ nghĩ là ai xa lạ, hóa ra là nàng. Ngày thường thấy nàng hoạt bát, lanh lợi, hôm nay tận mắt thấy nàng múa một điệu mới biết thế nào là 'hoa nhường, 'diễm áp quần phương' (đẹp điên đảo, lấn át tất cả)".

Thục Nhi cười e thẹn, tự đắc nhìn vào tất cả những ánh mắt đang ghen tức kia, thưa:" Thần nữ làm sao xứng với 'diễm áp quần phương' như lời Vạn Tuế gia nói, thần nữ làm gì có thể sánh được với các nương nương trong cung chứ", nàng ấy dừng lại một lúc, liếc nhìn Lan Nhi và Như Uyển:" Thần nữ hằng ngày cũng chỉ gặp Ý tần nương nương và Uyển tần nương nương, đã thấy dung mạo tuyệt trần 'Tú sắc yểm kim cổ,/Hà hoa tu ngọc nhan'. Hôm nay gặp được Lệ phi mới biết bản thân thật kém hiểu biết".

Lời nói ấy, của nàng ta đầy rẫy lời tâng bốc, mỉa mai, Lệ phi trông thấy tỷ muội tương tàn, đắc chí, cười bảo:" Vừa nãy muội dùng câu 'Tú sắc yểm kim cổ,/Hà hoa tu ngọc nhan' để chỉ Ý tần và Uyển tần. Nhưng câu thơ này trong bài 'Tây Thi' của Lý Bạch, Tây Thi là mỹ nhân thiên cổ, làm cả một triều đại tiêu vong. Muội lại dùng Tây Thi để tả Ý tần và Uyển tần không biết là có ý gì đây".

Sắc mặt Thục Nhi liền lúng túng, ngượng ngùng. Hoàng đế nhận ra sự việc không còn vẻ hứng thú ban đầu, nghiêm nghị bảo:" Thục Nhi cách cách, ngươi nói Lan Nhi và Như Uyển là mỹ nhân hại quốc hại dân sao?".



Thục Nhi hoảng sợ, quỳ bộp xuống:" Thần nữ không dám, chẳng qua chỉ nghĩ Tây Thi là quốc sắc thiên hương, nên mượn ý thơ để ca ngợi các vị nương nương, hoàn toàn có ý mạo phạm đến các vị nương nương".

Như Uyển nhếch môi cười khinh miệt, lên giọng bảo:" Không phải vừa nãy Thục Nhi cách cách còn mạnh miệng lắm sao, còn bảo tỷ tỷ và ta là yêu phi hại nước nữa chứ".

Thục Nhi cúi gầm mặt không dám nói gì, tấm thảm thêu bách hoa dưới sàn như muốn nuốt chửng đóa hoa hải đường nhỏ bé kia vậy. Lan Nhi cười nhạt, cất giọng chế nhiễu:" Biểu muội của ta à, tỷ bình thường đối xử với muội không tốt hay sao? Sao muội lại nói tỷ là yêu phi, muội ghét tỷ vậy sao?"

" Không... không phải..." Thục Nhi co người lại rút mình như con rùa rụt cổ.

Hoàng hậu trông thấy kế hoạch đã bại, liếc mắt đe dọa Thục Nhi. Nàng ta càng co rúm lại, Hoàng hậu thấy thế bèn cất lời giải vây:" Được rồi, được rồi, chỉ là một câu nói thôi mà cần gì phải tranh cãi như thế, Thục Nhi ngươi lui ra đi".

Yến tiếc không lâu sau đó cũng kết thúc, Như Uyển đưa Lan Nhi về Thọ Khang cung. Trên trường nhai, lồng đèn phía trước mập mờ soi rọi con đường dài trùng trùng điệp điệp phía trước. Lan Nhi đặt tay lên họa tiết chim nhạn trên bụng, rảo bước. Như Uyển đỡ tay nàng, nhẹ nhàng nói:" Tỷ tỷ hôm nay Hoàng hậu đã ra mặt muốn nâng đỡ Thục Nhi, đã chính thức muốn đối đầu với chúng ta rồi".

Lan Nhi nhìn vào khoảng đen vô tận sau ánh đèn, chỉ cảm thấy sợ hãi trước như thứ không thể nhìn thấy, nàng điềm đạm đáp:" Muội nhìn phía trước đi, sau ánh đèn kia là một khoảng tối đen như mực. Trước kia chúng ta giống như muội và tỷ lúc này đây, đứng ngoài sáng, không thể nhìn thấy được trong cái đen tối trước mắt kia có thứ gì. Nhưng thứ bên trong cái đen tối ấy lại có thể nhìn thấy chúng ta. Điều đó mới đáng sợ, giờ thì đã tốt hơn rồi, cả hai bên đều ngoài sáng. Vậy cũng không có phải thấp thỏm lo sợ nữa".

"Tỷ nói cũng phải, vậy sau này cũng dễ đối phó hơn".

Hai bóng lưng trải dài dưới ánh trăng mờ trên trường nhai bất tận.

...•...