Tinh mơ, trong gian thất nhỏ bé, Xuân Cơ ôm gối nép vào một góc tường, tóc mai nàng ta đã rối bời. Đêm qua, chắc hẳn nàng ấy đã nghĩ đến hàng loạt những cách thức tra tấn mà Lan Nhi sẽ làm lên người nàng. Các đầu ngón tay trắng nõn đã rỉ máu, nàng ta không kìm được sợ hãi đã cắn móng tay, cắn đến da thịt, máu rỉ lên những ô cửa giấy. Từng dấu tay in lên lớp giấy khiến người khác nhìn vào không khỏi rùng mình. Lan Nhi trông thấy thế cười nhạt, bảo:" Chỉ một đêm, bản cung không hề làm gì mà nàng ta đã sợ đến thế cơ à".
Đức Hải cười bồi, thưa:" Hồi chủ tử, Xuân Cơ đêm qua la hét điên dại, không biết có phiền chủ tử nghỉ ngơi không ạ".
Môi anh đào của Lan Nhi nhếch lên, cười đáp:" Chỉ là Thuần Nhi có chút sợ hãi với âm thanh la hét kia của Xuân Cơ, bản cung nghe thấy rất hào hứng".
Nàng nhìn sang Thải Châu, lưu tô lụa đỏ vất bay trong gió:" Các ma ma đã bế Tải Thuần đi chưa".
“Hồi chủ tử, Đại ca a đã được ma ma bế đến Hoa Viên rồi ạ”.
Liên Anh đến cạnh cửa, từ từ đẩy ra. Ánh sáng len lỏi vào gian phòng tối tăm, tĩnh mịch. Tia sáng bé nhỏ chiếu rọi vào góc tối nơi Xuân Cơ ngồi. Nàng ta như con thiêu thân lao đến nơi ngọn đèn. Liên Anh vung tay bạt tai vào mặt nàng ta. Xuân Cơ sợ hãi ôm mặt nức nở. Đáy bồn để thêu hoa lan trắng của Lan Nhi đặt vào gian phòng.
Xuân Cơ nhìn theo gót sen của Lan Nhi, nàng ta trông thấy như gặp quỷ thần, la lên một tiếng, lại lúi cúi trốn vào góc phòng. Lan Nhi chầm chậm tiến đến, xiêm y màu đỏ lựu, thêu họa tiết khổng tước trắng. Nàng càng đến gần Xuân Cơ như phát điên ôm mặt nàn nỉ.
Lan Nhi đến cạnh Xuân Cơ hơi cúi người, nhoẻn môi cười, bảo:" Xuân Cơ, lâu rồi ngươi không đến Trữ Tú cung, mới về có một đêm lại thành thế này sao?".
Sắc mặt Xuân Cơ tái đi như không còn giọt máu nào. Nàng ta khó khăn cất lời:" Lan Nhi, cô nể tình ta từng hầu hạ bên cạnh cô tha mạng hèn cho ta".
Lan Nhi bật cười, gian phòng tĩnh lặng vang vọng tiếng cười của nàng. Xuân Cơ càng sợ hãi, ro người lại. Nàng càng hứng thú, thì thầm:" Nhớ năm đó ngươi luôn đi sau bản cung, ta cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi. Nếu ngươi không có mưu đồ bất chính, thì bây giờ kết cục cũng sẽ không như thế này rồi".
Xuân Cơ ôm mặt sợ hãi, cái nhìn của Lan Nhi dần dà đã không còn chút lưu tình. Liên Anh đem đến một cái ghế nhỏ, nàng cẩn thận ngồi lên. Đức Hải chỉ đạo vài tên thái giám mang vào một trụ đồng, đặt trước mặt Xuân Cơ. Nàng ta liếc nhìn thứ trước mắt ngơ ngác không hiểu gì. Lan Nhi từ từ nâng tách trà trên tay, sắc mặt điềm tĩnh tựa hồ, cơn gió nhẹ thoáng qua khiến lưu tô lụa phản phất vào sườn mặt thanh tú của nàng.
Tiếp đó, các tiểu thái giám lại mang đến mấy xô than đen. Xuân Cơ nhìn thứ kia, trong lòng không khỏi lo sợ, mồ hôi chải dài trên mặt, nhỏ xuống cằm rơi hẳn xuống nền nhà lạnh lẽo. Lan Nhi giữa nét điềm tĩnh, đặt tách trà vào tay Liên Anh, nói:" Ngươi có biết thứ này là gì không".
Xuân Cơ cẩn thận xem xét trụ đồng và than đen, nàng ta vẫn không thể nghĩ được đấy dùng để làm gì. Lan Nhi nhìn sắc mặt đầy lo sợ của Xuân Cơ, khóe miệng nhếch lên, từ từ bảo:" Vào Thương triều, khi Trụ Vương Đế Tân lên nắm quyền, ham mê tửu sắc, đặc biệt lại say mê nhan sắc của Tô Đắc Kỷ. Nên khi đó đã dung túng cho Đắc Kỷ làm thứ khiến muôn dân đời sau đều ghi hận. Có thể nhắc đến thứ mà Đắc Kỷ nghĩ ra, chính là thứ này đây".
Xuân Cơ liếc nhìn trụ đồng trước mắt, lại nghĩ đến lời của Lan Nhi. Nàng ta như sắp nhớ ra điều gì, Lan Nhi lại nói tiếp:" Đắc Kỷ đã gọi hình phạt này là ‘bào cách’ “.
Xuân Cơ nhớ đến những gì đọc trong sách lúc nhỏ, liền sợ đến mất mật, hét lên dữ dội, rồi lại van xin:” Ý phi nương nương, xin người tha cho ta đi mà. Ý phi nương nương ta xin người mà, ta làm gì cho người cũng được đừng, đừng hành hình với ta như vậy".
Lan Nhi xua tay, các tiểu thái giám đổ than hồng vào trụ đồng, đến khi thấy trụ đồng nóng như phát sáng lên. Liên Anh cùng Đức Hải xé toạt xiêm y bên ngoài của Xuân Cơ, lộ ra từng mảnh da thịt trên người. Cả hai như không thương tiếc mà ấn chặt Xuân Cơ vào trụ đồng. Nàng ta ra sức giảy giụa, hai người lại càng giữ chặt hơn. Tiếng hét ai oán, thê lương vang cả Trữ Tú cung. Các cung nhân bên ngoài chặn cửa không cho các thị nữ hay thái giám nào đi ngang có thể nhìn vào trong. Đám cung nhân tụ tập trước Trữ Tú môn càng lúc càng đông, tiếng hét kia thì dần yếu đi.
Lát sau, Xuân Cơ đau đớn ngất đi. Lan Nhi cho Đức Hải và Liên Anh dừng lại, kéo nàng ta ra khỏi trụ đồng. Từng mảng da áp vào trụ đồng đã bị bỏng đến ửng đỏ, vài mảnh da còn dính lại trên trụ đồng. Các tiểu thái giám thu dọn, không kiềm được mà nôn ọe. Xuân Cơ như đã chết một lần, rồi lại được tái sinh.
Đau đớn vẫn chưa dừng lại ở đấy, Thải Châu mang vào một khay gỗ Tử Đàn, bên trên là một lọ sứ trắng. Lan Nhi tiến đến lấy thứ ấy, rải vào vết thương đang đau nhói của Xuân Cơ. Nàng ta gào lên đau đớn, muối trắng rơi vào những vết bỏng khiến nàng ta quằn quại, cùng cực.
Trước mắt Xuân Cơ đã không còn ánh sáng nữa, nàng ta không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa, không do dự mà cắn lưỡi tự sát. Tiếng hét dừng lại, mọi thứ trở về lại yên tĩnh, các cung nhân bên ngoài tò mò cố gắng nhìn vào trong. Lan Nhi chầm chậm đứng dậy, quay đầu nhìn Xuân Cơ nằm dưới sàn, nói:" Nếu biết bản thân không đấu lại ta, thì đừng cố phản bội ta".
Lan Nhi dặn dò Liên Anh và Đức Hải xử lý thi thể Xuân Cơ, không để người bên ngoài biết nàng ta đã bị xử tử như thế nào. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài, ánh mắt nàng đã không còn chút nhân nhượng, yếu đuối như trước kia. Nó đã tràn đầy sự hận thù và những khó khăn mà nàng đã trải qua.
Chuyện Xuân Cơ bị hành hình cũng dần phai đi theo thời gian. Không ai dám nói lại chuyện này lần nữa. Hôm đó, Hoàng đế vẫn lo đến chuyện chiến sự của quân Thái Bình. Ngô Kiên chầm chậm tiến vào điện, Long Diên hương tỏa lên ngào ngạt biến gian phòng tựa như chốn thiên cung. Ngô Tổng quản cúi người cung kính thưa:" Hồi Vạn Tuế gia, phía Tĩnh An trang vừa đến báo". Hắn ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế nói tiếp:" Họ nói Bình Thường tại đã mất rồi".
Ngòi búi của Hoàng đế khựng lại một lúc, song lại tiếp tục, sắc mặt hắn không chút thay đổi, bình tĩnh đáp:" Vậy sao, trẫm biết rồi".
Ngô Kiên có chút lúng túng, hỏi:" Vạn Tuế gia, vậy không truy phong cho Y Nhĩ Căn Giác La thị sao ạ".
Hoàng đế đặt bút xuống, nhìn Ngô Kiên, nghiêm nghị nói:" Y Nhĩ Căn Giác La thị phạm tội bị phế chức, trẫm phục vị Thường tại cho nàng ta đã là cạn tình cạn nghĩa rồi, trẫm chưa ban chết cho nàng ta đã là may lắm rồi".
“Vâng”, Ngô Kiên lúi cúi lui ra.
Cánh cửa vừa đóng lại đã mở ra lần nữa. Hoàng đế nhìn về hướng cửa, trên mặt hiện lên nụ cười hiền dịu, ấm áp.
" Tải Thuần thỉnh an Hoàng a mã".
Lan Nhi bế Đại a ca vào. Hoàng đế cười khách khí, đến bên nàng đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má ửng hồng, trắng nõn của Tải Thuần, hắn cười đến tít mắt, bảo:" Tiểu hài tử đến thỉnh an trẫm sao?".
Hoàng đế vuốt nhẹ lên vầng trán Tải Thuần, hắn chau mài, hỏi:" Sao Thuần Nhi lại đổ nhiều mồ hôi vậy".
Lan Nhi rút khăn tay chấm nhẹ lên trán từ từ lau khô cho Đại a ca, bĩu môi nói:" Tứ lang còn hỏi sao, kinh thành thời tiết nóng thế này Thuần Nhi của chúng ta làm sao chịu được chứ".
Hoàng đế nhìn ra cửa sổ, nắng vàng đã rải khắp sân. Hắn gật gù, bảo:" Đúng là nóng thật". Hoàng đến gọi Ngô Kiên vào, nói:" Ngô Kiên, ngươi đến Nội Vụ Phủ bảo họ chuẩn bị mọi việc, trẫm muốn đến Viên Minh Viên tránh nóng".