Hôm sau, Hoàng đế không đợi được mà bảo người của Nội Vụ Phủ theo đến Viên Minh Viên soạn bốn phong hiệu. Ngay cả Hoàng hậu cũng không biết chuyện này, nàng ta vừa nghe tin đã lập tức đến tẩm điện của Hoàng đế. Kim Nhiên ngồi trên ghế gỗ chạm khắc hình dơi, nàng ta mặc xiêm y màu tím, thêu thanh phượng mẫu đơn. Long Diên hương tỏa khói nghi ngúc, Hoàng đế vẫn còn mặc triều bào hắn trông thấy Hoàng hậu chỉ bảo người dâng trà. Nàng ta ngồi xuống đã nói:" Vạn Tuế gia, thần thiếp vừa nghe người bên Nội Vụ Phủ báo người muốn phong vị cho bốn vị tiểu thư hôm yến tiệc".
Hoàng đế nâng tách trà Ngân Hầu uống vào một ngụm, sắc mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì:" Ừm, trẫm muốn phong vị cho các nàng ấy, đêm qua cũng đã hầu tẩm rồi".
Hoàng hậu giật mình, nàng ta không nghĩ Hoàng đế lại có thể phá lệ cho họ như vậy, năm đó Lan Nhi tuy cũng được phá lệ thị tẩm khi còn bị giam lõng. Nhưng so với Lan Nhi năm đó, chuyện này thật khó chấp nhận được. Kim Nhiên ngượng cười, trong lòng hoàn toàn không phục, nhưng trên mặt vẫn giữ nét cung kính, đoan trang:" Vạn Tuế gia, người cũng nên nghĩ lại đi ạ, họ vẫn chưa học lễ nghi. Chuyện người thị tẩm ai thì thiếp cũng không can dự. Nhưng Vạn Tuế gia à, thần thiếp là Hoàng hậu là chủ nhân của lục cung, chuyện phong vị này, người cũng nên bàn trước với thiếp chứ".
Hoàng đế đặt mạnh tách trà xuống bàn, một mảnh bạch sứ từ miệng tách bị bể, văng vào tay Hoàng hậu. Nàng ta giật bắn cả người, Hoàng đế trông thấy cũng để tâm, lạnh lùng đáp:" Nàng cũng nói không can dự vào chuyện trẫm sẽ thị tẩm ai, thì chuyện trẫm muốn phong vị cho ai không lẽ cũng phải thông qua ý của nàng hay sau?".
Hoàng hậu bị mắng, chỉ cúi đầu im lặng, Hoàng đế “hừ” một tiếng, đứng dậy phục sức trên triều bào va chạm vào gấm phát ra âm thanh xột xoạt. Hắn bước về gian phía Đông, nói:" Trẫm mệt rồi, nàng về đi, chuyện này trẫm tự có cách giải quyết của trẫm".
Hoàng hậu không còn cách nào khác lặng lẽ trở về tẩm điện. Lát sau, khi Hoàng đế đang đọc tấu chương bên sạp. Tiếng đẩy cửa vang lên, hắn trông thấy người bước vào liền chạy đến bên:" Như Thái phi, có chuyện gì cứ bảo người đến gọi trẫm đến, cần gì người phải đích thân đến đây chứ".
Như Thái phi im lặng, ngồi vào sạp, nhìn Hoàng đế hồi lâu mới lên tiếng:" Dịch Trữ à".
Hoàng đế có chút thảng thốt, đã rất lâu rồi, không ai gọi hắn như thế. Mọi người chỉ gọi hắn là Vạn Tuế gia, còn trước kia thì chỉ gọi là tứ a ca, ngay cả dưỡng mẫu Hiếu Tĩnh Khang Từ Hoàng hậu cũng chỉ gọi là tiểu a ca. Hoàng đế có chút bối rối, chỉ đành cười gượng:" Thái phi nương nương à, sao người lại gọi húy danh của trẫm như thế"
Như Thái phí nhếch môi cười, hộ giáp bạc khảm bảo thạch lướt qua lớp y phục nhăn nheo, bà bình bĩnh, đáp:" Vạn Tuế gia còn nhớ mình tên gì sao?".
Hoàng đế có chút khó hiểu, cười bồi:" Thái phi thật biết đùa, tên của trẫm làm sao trẫm có thể quên được".
Như Thái phi lặng nhìn Hoàng đế, hắn bị ánh mắt kia làm cho ngượng nghịu, cúi gầm mặt xuống. Bà ta trông thấy thế đã chuyển ánh nhìn đi chỗ khác:" Dịch Trữ à, con nên nhớ con có được như ngày hôm nay là nhờ ơn nghĩa sinh thành của Hiếu Toàn Hoàng hậu và ơn dưỡng dục của Hiếu Tĩnh Khang Từ Hoàng hậu. Con nên nhớ bản thân mang trong mình dòng máu của Ái Tân Giác La thị, là dòng dõi hoàng thất cao quý. Mỗi một quyết định của con là một lần thiên hạ phải cúi đầu tuân theo".
Hoàng đế nghe những lời răng dạy của Thái phi, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Bà ta vuốt vuốt ngực, đoạn nói:" Mỗi quyết định của con đều phải suy nghĩ cho thiên hạ đại Thanh. Không thể tùy tiện vì cảm tình nhất thời mà không quan tâm đến quốc gia".
Bà nhìn Hoàng đế, vẻ cố chấp trên gương mặt vẫn còn đấy như chưa hề lung lay, bà thở dài nói:" Năm xưa Đắc Kỷ, Bao Tự, Tây Thi, Muội Hỉ đã bao đời phá hoạn giang sơn tiền triều. Hoàng đế à, không lẽ con muốn bi kịch đấy vận vào Đại Thanh ta sao".
Sắc mặt Hoàng đế trầm lại, vẻ ngoan cố không muốn chấp nhận vẫn còn đấy, chỉ là vừa nguôi ngoai đi thôi. Hắn lần chuỗi hạt ngọc phỉ thúy trên tay, trong lòng không nỡ nhưng vẫn đành nói:" Ý của người là không cho phép bốn cách cách kia nhập cung sao?".
Như Thái phi cười dịu dàng, từ nếp nhăn trên gương mặt lộ ra. Bà đã sống quá lâu rồi, đã chứng kiến quá nhiều rồi. Thái phi nhìn Hoàng đế, trong lòng cũng biết được kết quả của lần đến đây hôm nay:" Ta chỉ nói vậy, còn Hoàng đế, người muốn nghe hay không cũng là do người lựa chọn".
Nói xong bà đứng dậy rời đi ngay, Hoàng đế rơi vào suy tư. Hắn không biết nên nghe theo lời của Như Thái phi hay làm theo những gì mà bản thân nghĩ là đúng. Ngay lúc đó, tiếng mở cửa lần nữa vang lên. Tiểu thái giám của Nội Vụ phủ mang vào một khay gỗ, bên trên có những thẻ bài mạ đồng, trên từng tấm thẻ có một chữ, lần lượt có: Cát, Lục, Khánh, Hi. Hoàng đế nhìn qua một lượt, trong lòng không biết nên làm thế nào.
Tiểu thái giám đặt khay gỗ lên bàn lặng lẽ lui ra. Hoàng đế thẫn người nhìn vào khay gỗ, hắn ngồi lặng. Ánh chiều tà len lối vào ô cửa giấy. Tiếng mở cửa lần nữa vang lên, Liên Anh chậm rãi bước vào, thưa:" Hồi Vạn Tuế gia, đây là Ý phi đích thân vào bếp làm cho người ạ". Liên Anh cẩn thận bày các món lên bàn:" Thưa Vạn Tuế gia đây là khô cá trắm đen tẩm vừng, cơm bạch ngọc nạm vàng, canh kỷ tử táo đỏ trứng gà và bánh gạo mềm. Chủ tử biết hôm qua đã vô lễ với người, đã rất hối hận, nên đã đích thân chuẩn bị những món này cho người. Mong Vạn Tuế gia có thể tha lỗi cho chủ tử".
Hoàng đế trầm ngâm, nhìn vào các món ăn đặt trên bàn, hắn chợt mỉm cười, từng luồng hồi ức trở về. Hình bóng rón rén ban đầu của Lan Nhi ở Hoa Viên Từ Ninh cung, dáng vẻ đáng yêu, nụ cười kiều diễm, hoa lệ. Hắn gật đầu, bảo:" Được rồi, nói với Ý phi trẫm không trách nàng ấy, bảo nàng ấy chăm sóc tốt cho Thuần Nhi, mai trẫm sẽ đến Thiên Chương các".
Liên Anh mừng rỡ, liền vâng một tiếng rồi lui ra ngay. Hoàng đế nhìn vào khay gỗ, hắn đặt nó qua một bên, cẩn trong ngồi xuống hưởng thức các món ăn Lan Nhi chuẩn bị.
Yên Chi các của Lệ Hân không khác gì so với Vĩnh Hòa cung, vẫn luôn yên tĩnh như thế. Lệ phi ngồi trong chính điện, ánh đèn mập mờ soi vào gương mặt yêu kiều của nàng. Linh Chi từ ngoài tiến vào, thưa:" Chủ tử phía của Vạn Tuế gia đã có tin tức rồi ạ".
Lệ phi đặt tách trà trên tay xuống, nàng xua tay đuổi hết người trong điện ra. Đợi các cung nhân đã lui ra hết, cánh cửa điện đóng sập lại, Linh Chi mới tiến đến khẽ vào tai nàng:" Bốn người họ chỉ được gọi hầu một đêm, nô tỳ mua chuộc các tiểu thái giám của Hoàng Long điện chỉ biết được ngày mai Vạn Tuế gia sẽ đến Thiên Chương các của Ý phi thôi ạ"
“Vô dụng”, Lệ phi đập mạnh tay xuống bàn, lưu tô ngọc trai trên búi tóc nàng chuyển động va chạm vào nhau phát ra âm thanh tí tách, nàng ta hầm hực bảo:" Bốn người họ đúng là vô dụng, bản cung đã cẩn thận sắp xếp chúng vào tẩm. Thế mà chỉ được có vậy, ngay cả danh phận còn không thể có được, vô dụng!".
Linh Chi sợ hãi đứng nép một bên, nàng ta đợi sắc mặt Lệ Hân có vẻ tốt hơn mới dám lên tiếng:" Chủ tử, nô tỳ nghe nói sáng nay Vạn Tuế gia đã cho người chọn ra bốn phong hiệu, Hoàng hậu cũng đã đến khuyên can nhưng không có tác dụng. Nhưng sau đó…"
" Sau đó thế nào?".
Linh Chi có chút sợ hãi, nói tiếp:" Sau khi Như Thái phi đến thì Vạn Tuế gia đã bãi bỏ bốn phong hiệu vừa chọn rồi ạ".
Lệ Hân có chút bất ngờ:" Như Thái phi, đúng là lão bà nhiều chuyện mà. Được rồi! Bà ta đã muốn chống đối ta, ta sẽ cho bà khoảng thời gian cuối đời này một cuộc sống ‘viên mãn’".