Lan Nhi sững người quỳ dưới thảm thêu bách hoa. Hoàng đế đến cạnh nàng, hắn giận đến tái cả mặt. Từng tơ máu hiện lên trên vầng tráng cao của Hoàng đế. Lan Nhi sợ hãi cúi gầm mặt. Nàng nhanh chóng cởi bỏ long bào đang mặc trên người. Lan Nhi sợ đến kinh hồn đoạt vía. Hoàng đế nhìn nàng như muốn lập tức giết chết nàng ngay tại đây, hắn nghiến chặt răng, nâng cằm nàng, không nói một lời. Lan Nhi rung sợ không dám cử động. Lệ chảy dài cuốn theo lớp phấn trên má, lăn xuống nơi bàn tay Hoàng đế. Cả người nàng rung lên, khó khăn lắm mới có thể mở miệng:" Vạn Tuế gia…thiếp…thiếp…"
Lời còn chưa nói hết, một tiếng ‘chát’ phát ra. Chỉ để lại trên gương mặt đang nức nở một cảm giác nóng ửng lại đau nhói. Lan Nhi không dám nói tiếp, im lặng kìm nén cơn đau bên má. Hoàng đế hất cằm nàng qua một bên, hắn cất giọng nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên quyết:" Giang sơn này của trẫm, có phải nàng cũng muốn có nó đúng không".
Lan Nhi sợ hãi cả người rung lẫy bẫy, hai hàng lệ cứ như thác đổ mà tuông trào. Nàng bò dưới sàn ôm lấy chân Hoàng đế, khẩn cầu:" Vạn Tuế gia thiếp chưa bao giờ và cũng chẳng bao giờ có ý định muốn đoạt lấy giang sơn đại Thanh này cả, xin người… thiếp xin người… hãy tin thiếp…"
Hoàng đế lạnh lùng “hừ” một tiếng, đẩy nàng sang một bên. Hắn ngồi xuống bên Lan Nhi, ánh mắt đầy hoài nghi, tràn ngập lửa giận. Hoàng đế từ tốn bảo:" Vậy nàng nói xem, nàng mặc long bào của trẫm làm gì? Không phải nàng muốn học theo Võ Mị Nương đoạt lấy giang sơn này hay sao?".
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, chỉ thấy hốc mắt như có tia lấp lánh. Hắn thất vọng, lại càng giận, bóp chặt lấy mặt Lan Nhi, nói:" Nàng không còn gì để nói hay sao".
Cổ họng Lan Nhi như nghẹn lại, nàng không thể nào có thể nói bản thân đã mơ hồ thấy kim long bay ra từ long bào. Khi bàng hoàng tỉnh lại đã mặc long bào. Hắn sẽ không tin và cũng sẽ chẳng bao giờ tin điều đó. Nàng thẹn, lại nức nở nói:" Vạn Tuế gia… thiếp thật sự không cố ý làm chuyện này… thần thiếp thật sự không cố ý…"
“Vậy nàng nói xem, tại sao nàng lại mặc long bào”.
Khóe mắt Lan Nhi trực trào lệ, nàng nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ đang vứa bên khóe mi, nghẹn ngào mà nức nở:" Từ khi người sắc phong tứ xuân, người đã lạnh nhạt với thần thiếp. Thần thiếp ngày đêm mong nhớ người, đêm đêm thiếp đứng nép đầu bên cửa của Thiên Chương các. Cứ nghĩ khi trở về lại Tử Cấm thành thì thiếp sẽ không còn cảnh cả đêm thức trắng, mong chờ thánh giá", nói đến đây nàng bật khóc thành tiếng:" Đêm qua thiếp cũng không thể ngue được, canh năm thức dậy chuẩn bị điểm tâm sáng cho người, vừa đến lại không thấy người ở bên trong điện. Thiếp nhớ người nên đã đến ôm long bào, chỉ tiết như vậy không thể nào có được cảm giác người đang ôm thiếp. Nên thần thiếp đã liều một phen mà lấy long bào mặc vào. Vạn Tuế gia… thiếp rất nhớ người"
Sắc mặt Hoàng đế dịu đi mấy phần. Hắn như cảm thấy day dứt mà sờ lên má Lan Nhi, hắn gạt đi giọt lệ trên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng vén tóc mai lên mang tai, dịu dàng bảo:" Quý phi, trẫm quả thực đã lạnh nhạt với nàng. Trẫm… sau này nàng đừng làm vậy nữa…"
Lan Nhi nghẹn ngào, nàng chợt nhớ đến chuyện vừa rồi, nói:" Vạn Tuế gia, đêm qua người đã đi đâu vậy?".
Hoàng đế chợt bối rối, hắn không biết phải giải thích thế nào. Hắn nghĩ đến chuyện Lan Nhi vừa mặc long bào, lại nghĩ đến đống tấu chương còn chưa giải quyết. Bản thân Hoàng đế không thể sắp xếp tứ xuân vào Tử Cấm thành chỉ có thể để họ lại Viên Minh viên. Hắn muốn hằng ngày đều gặp tứ xuân. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn:" Quý phi à, chuyện này nàng tuyệt đối phải giữ bí mật cho trẫm nhé".
Lan Nhi có chút tò mò, mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:" Vâng, vậy người cũng đừng truy cứu chuyện vừa rồi của thiếp nhé".
Ánh mắt Hoàng đế lóe qua một tia tinh nghịch, hắn khoác long bào lên người Lan Nhi. Nàng hoảng hốt lặp tức từ chối, Hoàng đế vẫn khoác lên cho nàng, bảo:" Quý phi, tình hình bây giờ bá tánh đều rất khốn khổ. Trẫm thân là cửu ngũ chí tôn, đứng đầu thiên hạ, lại để thần dân chịu khổ. Thực sự trẫm không nhẫn tâm như vậy, nên trẫm muốn hằng đêm sẽ bí mật vi hành xem xét dân tình. Nàng có thể giữ bí mật giúp trẫm chứ".
Lan Nhi sửng sốt, nàng có chút sợ hãi:" Vạn Tuế gia, ngươi làm sao có thể vi hành vào ban đêm như vậy, rất nguy hiểm".
" Bên cạnh trẫm vẫn còn Tiến Bảo và bốn thị vệ theo cùng, nàng không cần phải lo".
Lan Nhi bối rối không biết phải làm thế nào, cơn gió nhẹ nhàng lác qua ô cửa giấy. Tóc Lan Nhi khẽ bay vào mặt, Hoàng đế dịu dàng giúp nàng chỉnh lại tóc, bảo:" Chính vì vậy trẫm cần nàng giúp một việc".
Lan Nhi có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhận lời:" Xin người cứ nói thiếp sẽ tận tình phò trợ người".
Môi Hoàng đế nhếch lên tạo một đường cong hoàn mỹ, lẫn vào nụ cười một cảm giác thần bí:" Quý phi à, khi trẫm đi vi hành nàng hãy thay trẫm phê duyệt tấu chương đi".
Lan Nhi sợ hãi cúi đầu, khẩu xin:" Vạn Tuế gia, thần thiếp là nữ nhân hậu cung làm sao có thể can thiệp triều chính. Mong người suy xét".
Hoàng đế có chút tức giận “hừ” một tiếng, nói đoạn:" Quý phi, hôm nay nàng cũng đã mặc long bào. Trẫm cũng là vì muốn lòng dân an ổn nên mới nhờ nàng phê duyệt tấu chương. Quý phi, nàng nên nhớ nàng đã phạt tội gì".
Sắc mặt Lan Nhi tái đi như không còn giọt máu. Bầu không khí như có muôn ngàn tản đá đè nặng lên người nàng, khiến Lan Nhi không thể thở được. Hoàng đế ép nàng phải thế không thể từ chối. Trước ngữ cảnh tiến thoái lưỡng nan, Lan Nhi cũng chỉ đành thỏa hiệp:" Vạn Tuế gia, nếu người đã quyết như vậy. Xin người hãy cho thần thiếp góp ý".
“Nàng cứ nói đi”.
Lan Nhi nuốt một ngụm nước bọt, ngậm ngừng một lúc mới nói:" Vạn Tuế gia… người đi vi hành là chuyện tốt. Nhưng nếu như hằng đêm người xuất cung như vậy thì không sớm thì muộn cũng bị Hoàng hậu và mọi người biết. Thiếp nghĩ người chỉ nên xuất cung vài lần trong tháng thôi ạ".
Hoàng đế suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý.
Hằng tháng Hoàng đế đều xuất cung đến Viên Minh viên sủng hạnh tứ xuân nương nương, tuy nói là không thường xuyên nhưng tổng số ngày hắn xuất cung cũng đã hơn nửa tháng rồi. Vào những ngày Hoàng đế xuất hành, Lan Nhi một mình trong Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương. Nàng nhận ra được thiên hạ thật sự đã suy tàn đến mức nào rồi.
Tiết trời tháng ba mát mẻ, thanh tịnh, Lệ Hân nhàn rỗi dạo quanh Ngự Hoa viên. Trăng treo cành liễu, gió nhẹ thoáng qua bên mặt hồ tĩnh lặng. Bạch mộc lan nở rộ bên ao, hương thơm nồng hòa vào khí trời một cảm giác bí bách. Lệ Hân vươn tay đón lấy một bông hoa mộc lan, hương hoa nồng nặc khiến Linh Chi khó chịu ho vài tiếng:" Chủ tử, hoa mộc lan xưa nay mùi hương nồng nặc, đứng đây lâu sẽ làm cho người khó chịu".
Lệ Hân nghiêng tay cho bông hoa đáp xuống mặt hồ, nàng ta cười nhẹ bảo:" Dù có hoa mộc lan hay không, bây giờ bản cung cũng thấy khó chịu".
Linh Chi cúi đầu, liếc nhìn Lệ Hân một cái mới dám nói:" Chủ tử là đang khó chịu chuyện Ý Quý phi được ân sủng sao".
Lệ Hân mỉm cười như không, trong lòng như có cơn gió lạnh thoáng qua:" Cố gắng nâng đỡ cho tứ xuân, rốt cuộc họ vẫn vô dụng chẳng giúp gì được cho bản cung".
" Chủ tử người đừng quá phiền muộn, giờ đã là tháng ba, chỉ cần đợi thêm vài tháng thời tiết trong kinh thành nóng lên, Vạn Tuế gia sẽ đến Viên Minh viên thôi. Lúc đó người vẫn có thể dùng đến tứ xuân nương nương".
Lệ Hân cười nhạt, không đáp. Nàng nhìn lên trời cao vút, chợt nhìn thấy một ngôi sao kì lạ:" Linh Chi, ngươi xem có phải ngôi sao đó chiếu xuống Trữ Tú cung không".
Linh Chi hướng mắt nhìn theo, cười bảo:" Vâng, thưa chủ tử, quả thực nơi ngôi sao ấy chiếu xuống là Trữ Tú cung".
Lệ Hân chợt mỉm cười đắc ý, bảo:" Vậy thì tốt, mau theo bản cung đến tìm Khâm thiên giám. Lần này Ý Quý phi e là khó thoát".