Thục Quý nhân qua đời, Hoàng đế niệm tình nàng ta hầu hạ bấy lâu truy phong làm Thục Tần an táng trong phi lăng. Hoàng hậu chỉ cho người đến Vĩnh Thọ cung tặng phẩm. Ngọc Quý nhân hận không thể xé xác Hoàng hậu ra ngay lập tức. Vĩnh Thọ cung như chìm vào bầu không khí u khuất ảm đạm. Lụa trắng treo khắp cung, tang sự diễn ra trong âm thầm. Hoàng đế cũng không đến, nếu không vào trong thì cũng chẳng thể biết được đang có tang.
Trong chính điện vắng toanh, kim quan của Thục tần đặt giữa điện. Mành trắng rũ xuống bên cạnh cửa gỗ son. Ngọc Nhi vận y phục trắng thêu hoa văn chìm, búi tóc cao cài lên đóa hoa hồng trắng. Thái Tâm cẩn trọng lau từng món đồ đặt trong điện, Ngọc Nhi quỳ trong điện. Hai mắt mở trừng nhìn về kim quan, lệ đã ứ mắt nhưng lại chẳng thể rơi. Thái Tâm trông thấy không khỏi đau lòng, đến cạnh nàng ta an ủi: “Tiểu chủ, người đừng quá đau buồn, dù gì đến cuối cùng tỷ muội vẫn có thể gặp nhau lần cuối. Chủ tử đã sống một đời chịu khổ rồi, ra đi như vậy cũng xem như là giải thoát”.
Ngọc Quý nhân cười nhạt, nàng ta ngồi xuống sàn. Ngọc Nhi quay sang nhìn Thái Tâm, bảo: “Tỷ muội cuối đời vẫn có thể gặp nhau, ngươi nói đúng tỷ tỷ đã cả đời chịu khổ rồi”
Ngọc Quý nhân nhìn quanh chính điện, lụa trắng treo khắp gian phòng, những vật dụng trong điện đều rất mới mẻ, cũng phải thôi, vốn dĩ làm gì có ai ở trong chính điện đâu chứ. Nàng ta nghĩ đến cảm thấy nực cười, bảo: “Tỷ tỷ đời này chưa bao giờ được ở trong chính điện này. Giờ đây tỷ ấy được ở đây rồi nhỉ. Tiếc là… tiếc là giờ đây da thịt đã lạnh lẽo cả rồi”
Thái Tâm nghe thấy chỉ cảm thấy chua sót, nàng ta đã theo hầu Thục tần từ lâu, nay lại tiếp tục theo hầu hạ Ngọc Quý nhân. Chứng kiến cảnh tỷ muội tử biệt, trong lòng không tránh khỏi xót xa. Ngọc Quý nhân đến gần kim quan của Thục tần. Nàng ta bạo gan đẩy cho nắp kim quan mở ra. Thái Tâm trông thấy hoảng sợ đến ngăn cản: “Tiểu chủ, người làm gì vậy, như vậy sẽ khiến chủ tử dưới suối vàng oán trách người đấy”
Ngọc Quý nhân đẩy tay Thái Tâm ra, nàng ta khom người nhìn vào kim quan. Thục tần nằm trong kim quan nhỏ bé, trên người mặc triều bào theo quy chế Tần vị, kèm theo bên cạnh là các châu báu bồi táng theo cấp bậc của nàng ta. Ngọc Quý nhân vươn tay vuốt lên gương mặt đã nguội lạnh từ lâu của Thục tần, lòng như thắt lại, nói: “Tỷ tỷ, muội sẽ khiến những kẻ làm tỷ đau khổ phải trả giá”.
Những ngày hè đã đến bên khe cửa, cơn gió nhẹ thổi qua lại mang theo cái oi bức từ nơi nào. Trữ Tú cung, những ngày này lại ít náo nhiệt hơn. Những kẻ nịnh bợ kia lại sợ nóng mà chẳng buồn ra khỏi cửa. Lan Nhi cũng không muốn rời tẩm cung. Hằng ngày băng giao đến Trữ Tú cung nhiều không đếm xuể. Ngày hè nóng nực, tẩm điện cũng không đốt hương, Cảnh Điềm cùng Thải Châu đến Hoa Viên hái về ít hoa đặt trong điện, tuy hương thơm toả ra không nồng nàn như trầm hương. Nhưng lại khiến con người ta thoải mái, thư giãn. Như Uyển như thường lệ đến cùng Lan Nhi trò chuyện. Hai người ngồi trên sạp, Tải Thuần ngồi cạnh đấy chơi cùng Ngữ Yên. Khung cảnh yên bình hiếm hoi. Bên ngoài điện, Đức Hải tiến vào trong bẩm báo: “Chủ tử, bên ngoài Dung Quý nhân đang đợi người ạ”
Lan Nhi có chút bất ngờ, cứ nghĩ bản thân nghe nhầm, bèn hỏi lại: “Ngươi nói ai?”
“Dung Quý nhân ạ”
Như Uyển nghe cũng giật mình, bảo: “Dung Quý nhân này, không phải là biểu muội của Bình Thường tại sao? Sao nàng ta lại đến Trữ Tú cung này chứ. Nàng ta không phải là muốn nịnh bợ tỷ đấy chứ”
Lan Nhi nghĩ cũng không nghĩ được, nàng đã khiến Bình Thường tại có kết cục thê thảm như vậy. Nay Dung Quý nhân lại đến đây nịnh bợ nàng. Kỳ thực chuyện này có thế nào cũng chẳng thể tin được. Nhưng người đã đứng ngay trước cửa, muốn không tin cũng không được. Lan Nhi suy nghĩ một lát bảo: “Nếu muốn biết nàng ta có mục đích gì, thì cứ để nàng ấy vào đi”
Đức Hải tuân lệnh, lui ra mời Dung Quý nhân vào. Tấm mành bằng mây rủ xuống bên cửa, Dung Quý nhân đẩy cửa tiến vào, từng sợi mây nối lại trên mành va chạm vào nhau, tạo ra thanh âm tí tách tựa tiếng mưa rơi. Dáng người uyển chuyển, cái eo thon nhẹ lắc lư, búi tóc cao, cài thêm vài chiếc trâm bạc đơn giản, lưu tô màu xanh biếc như bầu trời rủ xuống bên vai. Gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhưng phong thái lại tao nhã, đầy diễm lệ, đôi môi căng mọng, chân mài thanh tú được vẽ cẩn thận, đôi mắt hiền lạnh tựa mắt nai. Nàng ta vừa vào đã cần trọng vén áo hành lễ. Lan Nhi xua tay, Liên Anh liền mang đến một chiếc ghế nhỏ. Dung Quý nhân từ tốn ngồi xuống. Như Uyển không khỏi tò mò, hỏi: “Dung muội muội từ lúc nhập cung luôn khép mình trong Hàm Phúc cung. Hôm nay ngọn gió nào đã đưa muội đến đây thế”
Dung Quý nhân cười duyên, nhẹ nhàng cất chất giọng êm ả tựa tiếng hát vu vương bên tai: “Uyển tần nương nương đã quá lời rồi ạ. Muội chẳng qua là muốn đến đây trò chuyện cùng Quý phi nương nương thôi ạ”
Lan Nhi có chút hứng thú, thầm cười, nói: “Muội muốn trò chuyện với bản cung hay sao? Tại sao muội không đến chỗ các tú nữ cùng nhập cung với muội như Kỳ tần hay Hâm Thường tại, bản cung thấy họ có vẻ rất thân thiện”
Dung Quý nhân chỉ cười nhạt, “hì” một tiếng, đoạn nói: “Kỳ tỷ tỷ và Hâm muội không thích tần thiếp. Tần thiếp xuất thân là biểu muội phi tần phạm tội của Vạn Tuế gia. Họ muốn tránh cũng tráng không kịp, làm gì có chuyện làm thân với muội cơ chứ”.
Lan Nhi nghe vậy cũng không xao xuyến, chuyện thượng đội hạ đạp trong thâm cung này cũng chẳng có gì lạ. Nàng chỉ đành an ủi nàng ta: “Bản cung trong hậu cung này, cũng chỉ có Uyển Nhi là thân thiết. Những người còn lại đến đây, không phải vì nịnh bợ cũng là vì lợi ích nào đấy mà thôi. Nếu muội không có ai tâm sự có thể đến Cảnh Nhân cung trò chuyện cùng Uyển muội đây, bản cung nhàn rỗi cũng có thể trò chuyện với muội”
Dung Quý nhân cúi người, cung kính: “Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, chiếu cố. Tần thiếp không dám phiền hà Quý phi nhiều như vậy. Mấy hôm trước muội ở Hoa Viên, đã trông thấy một chuyện, muốn đến kể cho người nghe”
“Muội cứ nói đi”
Dung Quý nhân cẩn trọng, nói: “Mấy hôm trước ở Hoa Viên, bốn đoá hoa dưới một tán cây to đang cố gắng nở, nhưng do tán cây quá rậm rạp, che hết ánh nắng. Một hôm gió lớn, đã quật ngã cây, những bông hoa kia mới có thể nở rộ”. Nói xong, nàng ta đứng dậy, cung kính: “Tần thiếp đã phiền Quý phi nương nương nhiều rồi. Thiếp xin lui trước ạ”
Lan Nhi nghe đến ấy, có chút khó hiểu. Những lời này của nàng ta chắc chắn không nói đến cây hoa nào ở đây cả, nàng ấy đang nhắc nhở nàng điều gì. Như Uyển nghe thấy cũng cảm thấy bất an: “Tỷ tỷ, ý của Dung Quý nhân nói là gì chứ. Cây đại thụ? Gió? Hoa? Không phải đang ám chỉ điều gì chứ”
Hai chân mài mỏng thanh tú của Lan Nhi khẽ chau lại, nàng nghĩ đến lời của Dung Quý nhân, hàm ý lại không rõ ràng, nhưng chắc chắn là đang nhắm đến nàng. Lan Nhi nghĩ đến đã thấy bất an, bảo: “Liên Anh, những ngày này tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, lệnh cho người phía dưới dò thám bên phía Hoàng hậu và các phi tần khác. Bất kỳ động tĩnh gì cũng đến báo cho bản cung”
Liên Anh “vâng” một tiếng liền lui ra ngay.
Như Uyển lo sợ nhìn Lan Nhi, nàng ta đặt tấm vải đang thêu dở xuống bàn, nói: “Tỷ tỷ, không lẽ chuyện của Thục Tần lộ ra sơ hở gì hay sao”
Lan Nhi khẽ lắc đầu, đáp: “Tỷ cũng không chắc, độc thạch tín rất dễ nhận biết. Nếu Ngọc Quý nhân nhận ra Thục Tần trúng độc cũng không lạ. Nhưng tiểu muội này của ta trước nay chỉ biết thêu thùa, thi hoạ, những thứ độc dược này nàng ta tuyệt đối không biết chút gì”
Như Uyển trong lòng không tránh lo sợ, nói: “Tỷ tỷ, muội xin với Vạn Tuế gia đến đây ở cùng tỷ nhé”
“Tuyệt đối không được! Nếu làm vậy những kẻ có ý đồ sẽ phát giác được. Tạm thời cứ xem như không có chuyện gì đi”