Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 32: Đệ theo tỷ nhé??



Dưới cơn mưa đổ, cả đám người nhìn nhau, ta nhìn ngươi, nhìn tiểu hài tử đang chắp tay sau lưng đi vào trong ung dung dưới những giọt mưa.

Họ phút chốc cảm thấy mình như là những hài tử đang chơi đùa vật lộn tắm mưa trước mặt trưởng bối, bị trưởng bối bắt gặp đang lo lắng bị ăn mắng thì người chỉ hiền từ vẫy chào quay đi.

Gióng bước đi chậm rãi nhưng trong lòng cười khổ không thôi, số nhọ, phen này làm sao đây??

Hàn Lệ đang đùa giỡn với Mạnh Cương thì thấy sự xuất hiện bất ngờ của Gióng khiến nàng cũng bị thất thần như mọi người nhìn theo.

Lời nói và hành động sau cùng làm nàng bật cười thích thú:

- Khách khách.. Hài tử thú vị lại rất quấn hút nha.

Dứt lời nàng vung tiên hất đối thủ vào tảng đá phía sa một cái. Rồi phi không tiến lại chắn trước mặt Gióng. Gióng bất ngờ dừng lại nhìn nàng, từ trên xuống dưới bằng con mắt thưởng thức.

Nở một nụ cười tươi roi rói như mặt trời xuất hiện sau màn mưa nói giọng dễ thương muốn xỉu:

- Tiểu nương tử xinh đẹp, chắn đường ta làm gì?? ta sợ ah, phu nhân nhà ta mà biết được sẽ không hay đâu.

Hàn lệ đang ngả ngớn nhìn nụ cười của gióng cùng với giọng nũng nịu làm cứng người, vưu vật ah sao lại có thể có tiểu tử như này chứ?? Thậm chí nàng cho rằng nếu trước mặt này làm nam nhân trưởng thành nàng sẵn sàng lột đồ và mời người xơi cho nóng.

Nàng ngồi xổm xuống nhìn ngang tầm mắt chăm chú, tim nàng đập thình thịch, núi đồi do bị nàng ngồi bất ngờ mà dập dềnh lên xuống. Nàng với tay ôm gióng vào lòng vỗ lưng gióng nói nhẹ nhàng như muốn an ủi hài tử

- Công tử gia nói ta xinh đẹp thật sao?? đừng sợ ta thương...

Chúng nhân lang trại nhìn khung cảnh trước mắt sững sờ đưa tay lên má mình véo đau điếng, lão thiên ah đã bao giờ tam Trại chủ dịu dàng như vậy chứ?? Ngay cả đại trại chủ cũng bị nang thi thoảng giày xéo nha, thần tích, thần tích phát sinh.

Gióng bị Hàn lệ kéo ôm vào lòng, cặp gò bồng đảo lớn bất bình thường, làm mặt Gióng lún hẳn vào sâu bên trong, chỉ còn phần gáy của gióng với những sợi tóc đen nhánh đung đưa.

Hai tảng thịt lớn ép hai bên má Gióng lại, khiến miệng bị kéo dài ra. Hít thở thật khó khăn, Gióng hít thở như mà như hôn vào ngực Hàn Lệ kiến hai má nàng đỏ rực.

Không chịu nổi nữa Gióng đưa hai lên ngang đầu ý định kéo hai cái gò đồ sộ ra, ai dè do không nhìn chộp ngay giữa gò nơi có hai cái núm nhỏ, Gióng hơi dùng lực nắm bàn tay nhỏ xíu lại.

- A... ư... Á

Ồ rất mềm Gióng hơi thả tay ra rồi lại nắm lại, mềm mềm như đậu hũ, cái cảm giác hiếu kì của trẻ con bỗng dưng xuất hiện trong đầu, Gióng lại tiếp tục màn nắn thả, nắn thả.

Lúc nắm thật chặt kéo lên lại thả xuống, lúc xoa xoa nhẹ mạnh, nhẹ mạnh. Động tác tăng giảm liên tục, xoa nắn bóp, khi thì cầm cái núm day day kéo đánh pực pực. Phải một lúc lâu mới dừng lại.

Hành động bộc phát của Gióng khiến nàng bất ngờ, một lúc sau là một hồi đê mê theo từng động tác, mắt nàng nhắm lại bờ vai run nhè nhẹ, khoái cảm bất chợt này cả người nàng run run, chân nhỏ xinh lẩy bẩy không vững.

Nàng thấy phần dưới nàng hơi ươn ướt. Miệng thì những tiếng ư ư nhỏ vang lên rồi lớn dần

Chúng nhân chết lặng mồm há hốc, âm thanh mê hồn này khiến hạ bộ của nhiều gã ngong ngóc trồi lên.

Hàn Lệ bị khoái cảm dục vọng làm đờ đẫn hai cánh tay buông thõng xuống hai bên. Nhờ vậy gióng mới dễ dàng thoát khỏi hiểm cảnh, đập vào mắt gióng là khuôn mặt dâm đãng đang hưởng thụ.

Gióng cười khổ, không cố ý, không cố ý ah... bản Thần là người thuần khiết. Ờ mà cảm giác tay không tệ hơn hẳn của Trúc Ngọc ah.

Gióng dừng lại một lúc sau thì Hàn lệ mới tỉnh khỏi hương vị vừa nãy. Nàng thấy gióng đang nhìn ngực mình suy nghĩ mà đôi tay ma quái còn đang thả ra nắm lại thì mặt xấu hổ nói:

- Xú quỷ dám làm trò bậy bạ hại tỷ tỷ

Gióng gãi gãi đầu vờ đáp:

- Ta vô tội ah, tại cái đó tỷ tỷ lớn quá, ta khó thở muốn tách ra không mà vô lực.

- Cơ mà, cảm giác rất thích đó tỷ. người đẹp cái gì cũng đẹp quả không sai mà.

Hàn Lệ mỉm cười hạnh phúc vì được khen tặng, tay đưa lên nhéo nhéo má Gióng hỏi:

- tỷ đẹp thật chứ??

Gióng đưa mắt nhìn Hàn lệ gật gật đầu, đưa ngón tay lên khẳng định:

- đẹp, đẹp tỷ là đẹp nhất trong những người đệ từng gặp luôn.

Hàn Lệ như thú non được tắm gió xuân hồn lâng lâng theo gió hỏi:

- tỷ đẹp, vậy đệ có thích tỷ không???

Gióng ngẫm nghĩ trong đầu đâm lao phải theo lao ah, đẹp quá thật khổ:

- đệ thích tỷ lắm lắm ấy.

Vừa nói gióng vừa đưa tay đung đưa thể hiện sự lắm lắm mình nói.

Hàn lệ nhìn hành động nho nhỏ này bật cười thích thú

- tỷ cũng thích đệ, đệ theo tỷ nhé?? Tỷ cho đệ làm điều ấy mỗi ngày.

Một đoạn đối thoại dường như thân mật của của những người thân quen lại diễn ra giữa hai người mới gặp nhau lần đầu nơi có một đám khán giả bất đắc dĩ đang đứng dưới mưa mắt nhìn trăn trối, miệng há hốc mặc kệ những giọt mưa rơi vào miệng mà không biết.

Quá điên cuồng, quá kỳ lạ một nữ tử trưởng thành, một mỹ nhân mà không biết bao nhiêu năm nhân truy cầu trong mộng tưởng, lại đang đổ gục trước chân của một tiểu hài tử, bất kỳ ai một nam nhân thẳng nào cũng phải bật dậy và thốt lên rằng:

- Lão tặc thiên, lão bất công với ta.

Hàn Lệ nhìn Gióng chờ đợi, nàng hi vọng hài tử này sẽ ở bên nàng, muốn cùng đi khắp mọi nơi chỉ cần được ở bên thì dù cho có phải làm thường nhân cả đời nàng cũng cảm tâm.

Gióng giả vờ ngẫm nghĩ băn khoăn rồi đáp:

- Hảo đệ đi với tỷ, tỷ nhớ lời hứa của mình đó nếu không ta không chơi với tỷ đâu.

Đùa à bản Thần mà không đi cũng phải đi ah, đi đến đâu tính đến đấy vậy. Khi không có lực lượng thì phải biết kiềm chế, ngày hôm nay lâm vào thế khó rồi.

" Nếu mình nhanh một chút Trúc Cơ thì có cơ hôi không?? Xem ra phải tính dần giữ lại núi xanh thiếu gì củi đốt"

Gióng lòng thầm nghĩ ngợi, giữa những ánh mắt của những người xung quanh mặt không đổi sắc, điềm nhiên nắm tay Hàn Lệ quay trở về đám người đang đứng dưới mưa.

Lúc này mọi người đã tỉnh táo lại.

Bạch Khởi ra lệnh cho mọi người xuất thủ trói người Trúc gia trang lại:

- Trói chúng lại, mang về. Giết cũng phí mang về để chúng khai thác mỏ, lật hết nơi này lên không để lọt một con kiến cho ta.

- rõ, thưa Trại chủ

Nhân mã Ngũ Lang trại túm tụm mang dây trói lại, không quên đánh đập một hồi cho hả dạ cũng như xả hận cho mấy huynh đệ ngã xuông.

Trúc Thanh thân thể máu thịt bê bết, cả người suy yêu không còn chút khí lực nào, ánh mắt hướng về phía Gióng mà tiếc nuối bản thân không thể làm được gì để cứu hắn lúc này.

" Minh nhi ah, sao con lại chạy lung tung vậy chứ. Con có làm sao thì ta biết ăn nói sao với Thanh Hà đây? Sao ta có thể nhìn mặt Nguyên Trí đây?"

Trúc Thành trong đầu nghĩ ngợi, bị kéo lại trói chung với người Trúc gia trang, họ nối với nhau thành một hàng dài, ánh mắt nhìn nhau đầy mờ mịt về tương lại.

Nhìn mọi việc đã hoàn thành Bạch Khởi tiến về phía Hàn lệ, nhìn Gióng với ánh mắt bất thiện nói:

- Tam muội, nam hài này muội định xử lý thế nào??

Hàn Lệ nhìn bạch khởi cười:

- Nhị ca, Muội muốn đưa nó theo chơi đùa.

Mắt Bạch Khởi loé sát khí, có tia ghen ghét phảng phất phản đối nói:

- Không được, muội chắc hiểu tầm quan trọng của hoạt động này, muội muốn mang nó đi chơi đùa?? Đây là chơi đùa với sinh mạng của tất cả các huynh đệ.

Bạch Khởi, Thiết Phiến trong tay quạt mạnh xuất hiện những mũi kiếm sắc nhọn

Nàng đứng chắn trước người Gióng ngăn Bạch Khởi lại:

- Nhị ca nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Đứa trẻ vô tri sao có thể làm nên bất lợi gì? Huynh có thể tha cho người lớn thì sao không thể tha cho nó?

- Tha ư?? Hahaha... Bọn chúng ta sẽ bắt chúng khai thác mỏ đến chết, còn đám nữ nhân có thể chạy đi đâu chứ đem về làm vật tiêu khiển cho huynh đệ rồi giết. Đám hài tử còn để làm gì?? Giết đi trừ hậu hoạn, diệt cỏ tận gốc muội không hiểu điều này sao?

Bạch Khởi chỉ vào những nam nhân Trúc gia cười gằn thành tiếng, làm gì có đạo lý thả thứ? Thả cho người chính là tự đặt lưỡi dao vào cổ mình, hài tử vô tri? Chúng mới chính là thứ phải diệt bỏ đầu tiên.

- Tránh ra, chỉ là một hài năm thôi! Trở về ta để người kiếm cho muội bảo nhiêu cũng được

Bạch khởi quát, đoạn đưa tay gạt Hàn Lệ ra một bên. Nhưng nàng nhất quyết không chịu đi chuyển một chút nào, ánh mắt kiên quyết cầu tình.

- Muội muốn trái lại ta sao???

Ánh mắt này khiến Bạch Khởi chán ghét, mắt nheo lại, không thể ngờ nữ nhân này lại vì một đứa nhỏ mắt cả gan chống lại hắn, nếu bỏ qua chuyện này hắn sao còn uy vọng trước huynh đệ thuộc hạ.

Hàn Lệ vẫn đứng chắn trước Gióng mặc kệ tất cả, hắn muốn gạt nàng sang một bên, nàng biết rằng không thể giữ tiểu nam hài này lại rồi nàng quay đầu lại nói:

- Đệ đệ chạy đi

Gióng nghe vậy quay người chạy, Bạch Khởi cười:

- khặc khặc chạy được sao

Toan bật người đuổi theo thì bị Hàn lệ vung tiên chặn lại, nhìn Hàn lệ vì một tiểu hài tử mà định xuất thủ với mình, mắt loé lên hung ác nhếch mép nói:

- Muốn chết..

- Nhị ca đắc tội rồi! Ta không thể để huynh đi.

Nàng kiên định nói, mặc kệ nàng không thể để hài tử này rơi vào tay Bạch Khởi được.

Bạch Khởi vung vẩy quạt không nói phất từng đám lửa về Hàn Lệ. Nàng gắng sức vung tiên sử dụng linh lực chống đỡ lại.

Khí kình giữa trận giao đấu giữa hai người làm gióng mới chạy được mấy bước chân bị hất bay xuống Vũng nước pha máu loãng, bì bạch mãi mới đứng dậy được.