Trời vẫn đang mưa, mưa ngày càng lớn hơn đám người nằm rải rác trên sân lục tục đứng dậy, quần áo trên người dính bết bát, nhanh chóng lùi cách tránh xa nữ nhân ấy.
Họ nhận ra mình không phải là đối thủ của nàng, liền tụ tập lại đứng phía sau tam vị Trại Chủ.
Thanh Hà nhìn chúng nhân chẳng để ý nữa, nàng quay cười hiền dịu nhìn con như chưa từng có chuyện gì sảy ra, hay chỉ là đuổi mấy con ruồi muỗi ve vẩy đáng ghét mà thôi.
Nàng đưa tay phủi phủi trên lớp y phục của nhi tử, rồi đưa tay kéo thẳng lớp y phục ướt mưa của mình cho thật thẳng, để che bớt đi vẻ hương diễm trên cơ thể mình. Nàng đứng trong mưa nhìn về phía chúng nhân Ngũ Lang trại.
Bạch khởi thấy thảm trạng vừa diễn ra chóng vánh trên sân, thì biết nữ nhân này không phải người đơn giản, tuy trên người không có dấu hiệu linh lực mạnh mẽ, nhưng có lẽ thân thể nàng có chút đặc biệt. Nhưng luyện khí kỳ tu vi thấp không thể nào là đối thủ của nàng được.
Đám nam nhân trúc trang cũng bất ngờ về lực chiến thân thể vừa rồi của Thanh Hà, thường ngày nàng luôn là người hiền dịu, niết na hôm nay thì nàng trở nên thật mãnh liệt.
Trúc Thanh và người trong đội săn thú biết nàng là người đặc biệt, nhưng võ lực thì cũng quá kinh khủng đi, nghĩ tới tay chân nhỏ bé xinh xắn như Ngọc thạch mà sức lực lại lớn như vậy.
Bạch khởi phất tay về phía đám trúc cơ kỳ ý bảo chúng tiến lên, cả đám gần năm mươi tên trúc cơ nhìn nhau rồi đằng không lơ lửng bay lên. Nếu lên cả đám có vẻ hơi giống đánh hội đồng nên chúng ngần ngừ.
Thanh Hà tiến ra xa nhi tử một đoạn để cuộc chiến không bị ảnh hưởng, Nhìn đám người đằng không lơ lửng, nàng tự nhủ không thể chỉ dùng nhục thân nữa rồi.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, khí thế trong người dần dần kéo lên từ phàm nhân rồi Luyện Khí, lên dần lên đến trúc cơ thì vẫn chưa dừng lại, khoé miệng nàng một dòng huyết dịch đỏ tươi chầm chậm chảy xuống, khuôn mặt hương sắc tái nhợt đi.
Thân thể nàng dần lơ lửng bay lên đối diện kẻ địch, không gian xung nhiệt độ giảm dần, từng vũng nơi mặt đất dưới chân nàng bắt đầu đông kết lại thành những mảng băng mỏng, những giọt mưa bay hoá thành những bông tuyết trắng rơi xuống xung quanh.
Khi khí thế nàng kéo lên trúc cơ đỉnh thì không gian mười mét xung quanh nàng mặt đất đã thành một mặt băng dày, từng bông tuyết rơi, bên ngoài không gian ấy trời vẫn mưa tầm tã.
Chúng nhân nhìn trân trân vào không gian xung quanh nữ nhân xinh đẹp ấy há hốc mồm, thì ra người này cảnh giới không thấp nhưng tác động lên không gian khiến lòng chúng nghi ngại.
Trúc Thanh và những người khác trong Trúc gia trang thì đỡ hơn vì họ có cảm giác rất quen thuộc. Ngày đó ngày mà tin Nguyên Trí đội trưởng chết được đưa về nhà nó còn khủng khiếp hơn bây giờ nhiều.
Trúc Thanh nhìn khung cảnh cười lẩm bẩm:
- Thanh Hà tiên tử, biến dị Băng linh căn. Ngũ lang trại các người xong rồi.
Gióng nhìn chăm chú về phía mẫu thân, bản thần sai rồi, lâu nay cứ ngỡ người chỉ là một phàm nhân, đâu ngờ người lại mạnh mẽ như vậy ah.
- Sao ở đây lại có loại thiên tài hiếm gặp như vậy??
- Mẹ nó, đá trúng thiết bản rồi!
Bạch Khởi trong đầu không khỏi xuất hiện cảm giác thất bại sai lầm trong đầu, nhưng gắng gượng chống lại lẩm bẩm:
" Phải chăng tính toán của ngũ lang trại lần này sai rồi?? Khoan nhưng ả mới Trúc Cơ nha?? Nếu ả thật sự là thiên tài thì sao Trúc gia trang phải bỏ Hoả linh thạch chứ?? Trừ khi tất cả chỉ là giả, dù là thật thì Trúc cơ vẫn chỉ là trúc cơ thôi! Hahaha vẫn chỉ để làm ấm giường bản Trại Chủ ta"
Cố trấn tĩnh lại hắn phất tay quát lớn:
- linh căn biến dị thì sao chứ?? Vẫn chỉ là Trúc Cơ thôi, tất cả lên hết bắt nàng lại cho ta.
Cả đám nhân mã nghe trại chủ nói như được uống thuốc trợ tim, nhìn nhau người phóng phi kiếm, người cầm vũ khí phóng về phía nàng đầy khí thế.
Nhưng chúng sai rồi phi kiếm khi tiến vào khoảng không gian băng giá ấy, chúng từ từ băng kết lại dừng trên không trung rồi rơi cắm xuống mặt băng phía dưới.
Người phóng tới, chân vừa chạm đến dần cảm giác tê lạnh, chân bắt đầu cứng ngoắc, băng lạnh lan toả từ bàn chân, từ bông tuyết cánh tay, y phục, rồi dần biến thành băng điêu nặng nề rơi xuống.
Những người sắp sửa tiến đến thì dừng phắt lại trên không trung không giám vào hay để phi kiếm vào nữa, đành thi pháp phóng linh lực từ bên ngoài đủ loại hình thù, đủ loại quang mang tiến vào nhưng không ăn thua, mặt đất xung quanh Thanh Hà như một bảo tang băng quy mô nhỏ.
Cả đám nhìn nhau vậy thì đánh sao đây?? Trong khi Ngũ Lang nhân đang suy nghĩ Thanh Hà đứng lơ lửng trên giang hai tay lên ngang người, lòng bàn tay hướng lên trời miệng lẩm bẩm điều gì đó lúc sau xung quanh nàng từng bông tuyết tụ tập lại với nhau thành những băng thương nhỏ, nàng lật bàn tay ngang về phía Ngũ Lang nhân băng thương liền bay nhanh về phía chúng.
Ngũ lang nhân thấy hành động của nàng, nhìn băng thương bay về phía mình, băng thương nhỏ trên đường đi tích tụ những bông tuyết lớn dần, chúng quay đầu chạy dùng các biện pháp phòng vệ nhưng không kịp nữa rồi, tiếng băng thương cắm vào da thịt
- phập phập...
Ngũ lang nhân trên thân cắm những băng thương lớn bằng ngón tay, từ những nơi băng thương cắm vào từng tia máu đổi thành màu xanh nổi lên cơ thể chúng, mặt mũi trở nên trắng dần, miệng thở ra luồng khí trắng như mùa đông, sinh mệnh tắt dần, rơi xuống rụng như lá vàng khô.
Chỉ một đòn mà cả đám bốn mươi bẩy trúc cơ tử trận, người thì băng toái mất lực chiến đấu co ro lạnh lẽo.
Bạch Khởi quay sang nhìn hai đệ đệ của mình:
- chúng ta cùng lên, nếu không hôm nay khó rời khỏi đây.
Tiểu Ngư Nhi và Hoa Vô Tử nhìn Bạch Khởi gật đầu, cả ba phi thân tiến về phía Thanh Hà
Bạch khởi quạt lửa phấp phới, Ngư Nhi khắp người quang mang thổ sắc, Vô Tử mộc kiếm tiến thẳng cả ba vây quanh Thanh Hà lại.
Thành Hà mỉm cười khí tức tiếp tục tăng lên đến kết Đan hậu kỳ thì dừng lại, nàng tránh né quạt lửa của Bạch Khởi, giơ tay về phía Vô Tử một hư ảnh hình trảo lớn chụp về phía hắn đẩy mạnh hắn xuống mặt băng phía dưới nằm im lìm.
Nàng vòng sau tránh rìu của đang bổ xuống của Tiểu Ngư Nhi. Đặt tay ngọc đặt lên vai hắn hô nhẹ:
- hầm mộ hàn băng
Cả người Tiểu Ngư Nhi đóng băng cứng ngoắc, băng lan xuống tận mặt đất khiến hắn như một cái hoá thạch được bảo tồn trong núi băng.
Bạch Khởi nhìn thảm trạng của hai người tâm trạng đâu mà đánh nữa quay lưng ngự khí chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã đến năm trăm mét.
Thấy vậy Thanh Hà tiếp tục kéo tu vi lên đến nguyên anh hậu kỳ, tay đưa lên linh lực cuộn sóng hình thành một cây cung, tay kia làm động tác kéo một mũi tiễn nhỏ vô hình nàng thả tay kêu lớn:
- Đại băng tiễn đi.
Mũi băng tiễn xuất hiện trên bầu trời, trên đường bay lớn dần biến thành một mũi đại tiễn phá không đâm vào lưng Bạch Khởi, thân thể hắn nổ vang biến thành từng cục băng nhỏ văng ra xung quanh.
Cuộc chiến vốn tưởng như chênh lệch, đám nam nhân quây đánh một nữ nhân, nhưng nó diễn ra thật chóng vánh, đám đông ngã xuống chỉ còn bạch y nữ tử lơ lửng trên không, y ta áo bay phấp phới từng sợi tóc như cước lay động.