Ngũ Lang trại, là một doanh trại gồm hơn một ngàn tên dong binh hoạt động tại khu vực Vạn Tượng sơn mạch này đã hơn mười năm, được thành lập bởi bốn huynh đệ kết nghĩa, bốn kết Đan kỳ, một hậu, một trung, hai sơ, mới vài năm gần đây kết nạp thêm một sơ kỳ nữa, thế lực cũng được coi là khá lớn trong phạm vi quản hạt của Lam Nhiên thành.
Những dòng bình này phần lớn là thành phần bất hảo, không việc xấu nào không làm như giết người cướp của hay nhận tiền tiêu tai, ngây ra hung đánh lớn khiến người xung quanh thành không ít người chán ghét.
Doanh trại là những ngôi nhà san sát giữa một thùng lũng nhỏ, được bao kín bởi hàng rào cao, khác với vẻ đông đúc thường ngày hôm nay hơn nửa nhân số dong binh đã tiến quân tới Trúc gia trang thảo phạt.
Sảnh đường Ngũ Lang trại khá lớn nằm trên một núi đất nhỏ, lúc tại vị trí trung tâm có năm chiếc ghế lớn, một chiếc cao nhất, bốn chiếc thấp hơn về phía trước một chút.
Bốn chiếc ghế phía dưới trống không, trên chiếc ghế cao chủ vị, một hán tử trung niên hơn bốn mươi tuổi đang ngồi chếm trệ bên cạnh có hai tiểu nữ tử mười hai mười ba tuổi, xinh xắn, thân hình tuy còn hơi nhỏ nhưng những bộ vị trên cơ thể đã dần định hình đồi núi nhấp nhô.
Người cầm quạt mông bị một bàn tay lớn nắn nắn, người thì cầm hoa quả đút cho gã, gã sảng khoái hưởng thụ.
Trung niên nam tử này, chính là Đại trại chủ Ngũ Lang trại Điền Khung. Hai tiểu mỹ nữ phục dịch là chiến lợi phẩm gần đây hắn bắt được từ mấy thương đội đi qua sơn mạch.
Nhị nữ tử Khiến hắn rất thích thú, tướng mạo xinh đẹp lớn lên hẳn là mỹ nhân không kém so với tâm muội của hắn, tính đợi nuôi thêm một thời gian nữa, thành thục hơn chút để ăn rau sạch.
Nghĩ tới Hàn Lệ khiến khoé miệng hắn không tự chủ rỏ nước miếng, dáng dấp như thiên tiên điêu khắc từ ngọc thạch, nếu không phải tu vì nàng ta còn có thể để hắn lợi dụng thì đêm đêm đã sủng hạnh nàng nhưng giờ không còn lâu nữa đâu.
Điền Khung ngồi ung dung, tay bóp mông em này, mồm đớp hoa quả mút ngón tay em kia. tâm trạng hắn rất tốt, vưu vật Hàn Lệ sắp đến ngày thu hoạch, lại kiếm được nhị nữ này làm lứa trẻ kế cận, đã thế hôm nay nhặt được mỏ hỏa linh thạch. Dường như khí vận hắn gần đây đang lên.
Chờ đợi nửa ngày giời mà mấy đệ đệ chưa về, hắn nghĩ chắc bọn này lại làm mấy cuốc trước đây, nghe nói nữ nhân trúc trang cũng không tệ. Lát kiểu gì cũng mang mấy em kha khá về cho hắn ăn đêm tối nay. Hắn nhiếc miệng cười dâm dê khiến hai tiểu nữ co rút cả người lại.
Đang miên man hưng phấn thì tiếng bước chân chạy vội vào sảnh, hắn nhận ra kẻ này, dạo gần đây gã khiến hắn khá hài lòng.
Viên Thừa Chí chạy vào sảnh vội vàng chắp tay nói:
- Đại trại chủ, lớn chuyện rồi
Điền Khung lo lắng quát:
- Chuyện gì nói đi.
- Toàn quân bị diệt, tam vị trại chủ không ai trở ra đều đã mất mạng, Hàn Lệ đầu hàng Trúc gia.
- không thể nào, huynh đệ của ta, không thể nào, con đĩ Hàn lệ chết tiệt.
Lực lượng Trúc gia theo hắn biết thì vốn không phải quá mạnh, tuy số lượng không sai biệt với người Ngũ Lãng đi lần này nhưng về chỉnh thể thì thua kém xa, hơn nữa tâm đệ của hắn thực lực hơn hẳn cao tầng Trúc gia, ngày cả khi Hàn Lệ quay đầu cũng không thể xoay chuyển tình thế như vậy được.
Hắn gầm gừ dữ tợn nói:
- Chuyện như thế nào kể lại tường tận cho ta, toàn quân bị diệt sao ngươi lại còn đây
Viên thừa chí hơi xấu hổ:
- Là tiểu nhân trốn về.
Hắn kể lại đầu đuôi sự việc, từ lúc mới tiến đến xâm nhập Trúc gia, lúc Gióng xuất hiện Hàn lệ vì Gióng mà phản lại quyết định của Bạch Khởi cho đến khi Thanh Hà ra mặt.
- Nữ nhân xinh đẹp, biến dị băng linh căn. Nguyên Anh kỳ, chết tiệt sao Trúc gia lại có nhân vật như thế tồn tại được??
Hắn đi đi lại lẩm bẩm, lo lắng, chủi rủa, làm sao đây chết cả rồi, rau sạch mất thì còn có thể trồng rau mới, nhưng nhỡ may băng linh căn đó đánh đến thì sao đây??? Nguyên Anh kỳ đấy ở Làm Nhiên này cũng thuộc hàng cường giả đỉnh chóp hắn không thể đối đầu.
Đang suy nghĩ thì lại có tiếng người chạy vào, điên người hắn cầm cả đĩa hóa quả trên bàn ném thẳng vào mặt tên đó quát:
- Chạy chạy cái mẫu thân ngươi.
Tên lính đưa tay đỡ đĩa hoa quả sợ hãi quỳ xuống
- đại đại đại.. Đại trại chủ người người Lục Lâm bang tới thu tiền phí.
Điền Khung vo đầu, hết chuyện này đến chuyện kia, mạng hắn đang lo không xong.
- Đậu hủ thối chết tiệt đang mất mạng đến nơi rồi còn bị đòi tiền.
Viên Thừa Chí, mắt hèn mọn loé tinh quang ngẫm nghĩ hắn vắt ra được phương án rồi, người Lục Lâm tới khiến hắn vừa hay.
Chắp tay vội thưa:
- Đại trại chủ, ta có kế này có thể giải cục.
Điền Khung đang điên người thì nghe có kế thì như vớt được vàng trôi nói vội:
- nói mau
- Trại chủ sao ta không lợi dụng Lục Lâm bang đối phó với nữ nhân kinh khủng kia?? Vừa giải trừ được nguy cơ trước mắt, vừa được tiếng cống hiến cho lục lâm bang. Dù sao với tổn thất hiện tại chúng ta không thể chiếm giữ quặng tinh, chỉ bằng mượn hoa hiến phật. Biết đâu Trại chủ lại được hưởng lại lớn.
- Tốt, tốt, không hổ là quân sư của ta. Hahahaha... đi đi cùng ta tiếp kiến mấy vị cứu tinh nào.
Hắn cười lớn hài lòng dẫn Viên Thừa Chí đi gặp mấy người lục lâm bang, hắn thấy đường sống trong cái chết. Mặt tươi tỉnh hơn hẳn, Hàn Lệ ngươi không thoát khỏi kết cục nằm dưới thân ta đâu, còn nữ nhân xinh đẹp kia ta còn chưa từng thử qua vị Nguyên Anh ah.
Trúc gia trang vẫn một mảnh tĩnh lặng, tiếng cười đùa đã bớt đi thay vào đó là cảnh tang thương nhàn nhạt, những mái nhà rủ khăn trắng tiếng khóc nhàn nhạt, tiếng gọi thân nhân đầy ai oán.
Gióng sau một ngày tu luyện người ngợm đầy mồ hôi trở về nhà, mẫu thân vẫn đang ngồi diệt lụa ở ngoài hiên như thường, một vị tiên tử ah sống cuộc sống như thường nhân.
Phía trong bếp xuân mai lục tục làm bếp, nàng dường như rất có năng khiếu khoản nấu bếp, nàng nấu rất ngon.
Thanh Hà nhìn thấy nhi tử mỉm cười đưa tay hất hất mấy sợi tóc đầy mồ hôi trên trán nhi tử, nói với vào trong bếp:
- Xuân Mai, đi tắm cho công tử đi.
- Dạ, thủ phu nhân.
Xuân Mai từ bếp bước ra lau lay tay vào tạp dề mặt ửng hồng vẫy vẫy về phía Gióng:
- Công tử đi vào đây với Xuân Mai.
Trong phòng tắm Xuân Mai đưa tay nhúng xuống chậu nước ấm đã chuẩn bị trước để kiểm tra xem đã đủ ấm để tắm được chưa.
Nàng cưởi quần áo của Gióng ra rồi đặt Gióng ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, Rồi nàng đứng đối diện Gióng cưởi từng lớp y phục của mình ra để tránh làm ướt cũng tiện thể tắm luôn.
Thân trần dần hiện ra khi từng lớp y phục được trút bỏ, chiếc cổ nhỏ xinh xắn, vai trần mềm mại ngọc ngà, đôi gò bồng đảo lớn trắng muốt đung đưa thách thức với hai núm hồng đào, eo thon mượt lượn sóng, một con sâu róm lớn mập mạp, đôi chân dài miên man.
Gióng ngồi lặng người thưởng thức kiệt tác, thầm nghĩ tạo hoá thật biết trêu đùa còn người ta mà, cũng may còn là hài tử nếu không thì bản năng nắm nhân khó mà tự chủ được.
Cảnh xuân sắc tràn ngập, tiếng nước chảy róc rách như tiếng đàn, thiếu nữ tóc buông ướt mềm, đôi gò má ửng hồng thẹn thùng, đâu biết rằng ngoài kia giông bão đang đến gần.