Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới

Chương 43: Thạch sanh, cùng ta đi giết người thế nào??



Tiểu Bảo Tháp trên tay theo sự vận dụng linh lực, đánh vỡ cấm chế cửa tầng thứ hai mà rung động. Gióng hi vọng Sẽ thành công, vì như cha Long đã từng nói mỗi người ở trong đó sẽ hơn Gióng hai đại cảnh giới, Gióng Trúc Cơ vậy thì thì họ sẽ là Nguyên Anh kỳ cường giả, đúng lúc phù hợp với chiến cuộc hiện tại.

Cấm chế mỏng dần rồi bị phá vỡ, Gióng thở phào thật may mắn vì tính toán đúng, nếu như yêu cầu tu vi cao hơn thì cũng hết cách, Gióng dùng thần niệm triệu hồi những người ở tầng hai ra.

- hãy xuất hiện đi các chiến hữu của ta.

Xuân Mai ngẩn ngơ không rõ Gióng đang nói với ai:

- công tử nói ai vậy? Ở đây làm gì có ai?

Gióng không trả lời nàng mà chờ đợi, như hưởng ứng lời kêu gọi của Gióng, từ tầng hai Báo Tiên tháp từng luồng ánh sáng bay ra lượn quanh sân rồi mới hạ xuống đất, bà thân ảnh to lớn xuất hiện đứng chật kín cả sân nhỏ.

Xuân Mai nhìn ba thân ảnh mới xuất hiện bất ngờ này choáng váng, sợ hãi lùi về sau mấy bước uy áp từ trên thân thể họ khiến thâm tâm nàng run rẩy.

Gióng không để ý đến nàng mà nhìn ba thân ảnh này mỉm cười:

- Cuối cùng các ngươi cũng đến rồi. Để các ngươi phải chờ đợi như vậy là lỗi của ta.

Ba thân ảnh đứng giữa là một tráng hán cao lớn hơn hai mét, thân trên để trần với cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc cảm giác có thể thấy được dưới lớp cơ bắp này một sức mạnh kinh khủng có thể bạt núi ngăn sông.

Bên trái là một đại Mãng Xà đang cuộn mình to như một như một ngọn núi, chiếc đầu lớn lắc lư xà nhãn kỳ dị khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác như tê liệt, chiếc lưỡi dài thè ra rụt vào mềm mại.

Bên phải là một con đại bàng khổng lồ có đầu và cổ đuôi màu trắng như tuyết, lông vũ đen tuyền, ưng nhãn sắc bén toàn thân toát ra vẻ kiêu hãnh của bá chủ bầu trời.

Cả ba đang ở trong Báo Thiên Tháp tầng hai tu luyện cảm nhận được cấm chế rụng động đều thức tỉnh mừng rỡ, vừa nghe tiếng gọi thì thấy bản thân bỗng dưng xuất hiện ở ngoài một sân nhỏ.

Đang hơi bất ngờ thì nghe Gióng nói chúng nhìn về phía thanh âm phát ra, dù trước mặt chỉ là một tiểu hài tử nhưng tất cả đều vui mừng cung kính cúi đầu:

- Ra mắt Thần Vương.

Thánh Gióng gật đầu nói nhìn về phía tráng hán cao lớn nói:

- Hãy gọi ta là công tử,có gì để lúc khác nói sau. Thạch Sanh, cùng ta đi giết người thế nào??

Thạch Sanh cúi đầu nhìn Gióng, cảm nhận sát khi trên người vị Thần Vương trẻ tuổi này toát ra thì gật đầu nói:

- Như công tử mong muốn. Kẻ ngáng bước chân người đều phải trả giá.

Không một chút chần chừ mà quyết định, người nhận định sai phạm thì sẽ phải trả giá cho hành động của mình, Thạch Sanh không biết rõ nguyên nhân nhưng tin tưởng vào phán quyết của Gióng, sứ mệnh của dân tộc phải hoàn thành không thể bị người khác ngăn cản.

Nhị Thú ánh mắt bừng lên chiến ý cao độ, trước đây chúng vốn không phải loại thiện lương gì tuy đã thời gian được Long Quân bạn cho một hồi tạo hoá nhưng bản chất thú săn mồi chưa từng thấy đổi.

Gióng nhìn ba người gật đầu hài lòng, đây đều là những chiến tướng được lựa chọn, sẽ là tác nhân quan trọng để sứ mệnh được giáo phó thành công.

Đại Bàng bước lên trước đôi cánh lớn mở rộng, vỗ nhẹ cánh nhấc mình lên không trung khiến bụi lá rơi trên sân bị thổi bay, mỏ mấp máy cất tiếng người nói:

- Mời công tử lên.

Gióng bật người lên không trung đáp xuống lưng Đại Bàng, Xuân Mai thấy vậy nén sợ hãi trong long bay lên. chằn Tinh thu người nhỏ lại phi hành giữ không trung, Thạch Sanh sau lưng xuất hiện đôi cánh trắng viền hồng bay lên.

Gióng nhìn đôi cánh này ngờ ngợ vì giống đôi cánh của mình thì hỏi:

- đôi cánh này là??

Thạch Sanh đáp:

- Mới rồi ngồi tu luyện trong tháp, tiểu nhân phát hiện thân thể xuất hiện Long lân với cánh Lạc này, tiểu nhân nghĩ hẳn là do công tử gây nên ah.

Gióng ngẫm nghĩ gật đầu hiện trạng thân thể Thạch Sanh nhắc đến giống hệt trên người Gióng, Có thể do mình đã kích phát huyết mạch trong cơ thể nên mọi người cũng bị ảnh hưởng theo.

Mọi người theo chỉ thị của Gióng bay ra đầu trang, lúc này lục lâm bang đã phá được cấm chế một lúc bị hư ảnh thần tích trên bầu trời làm gián đoan, giờ mới vừa trở lại hỗn chiến với người Trúc trang.

Uy áp cường đại xuất hiện ở cuối trang đang dần tiến lại phía này, Thấy một tráng hán to lớn, một con đại bàng lớn bay đến thì tất cả đều dừng lại.

Trúc Thanh thấy người cưỡi trên Đại Bàng là Xuân Mai và Gióng thì mừng rỡ, tuy không nhân thức ai nhưng biết rằng đây hẳn là cứu binh rồi trong lòng thở phào nhẹ nhõm tách khỏi cuộc chiến liền bay lại.

Gióng và Xuân Mai đứng trên lưng Đại Bàng thấy Trúc Thanh bay lại thì Gióng gật đầu với như lời chào nói:

- Trúc bá bá kêu mọi người trở về đi, chuyện này dừng ở đây thôi.

Trúc Thanh nghe nói vậy thì tin tưởng vì hắn cũng cảm nhận được khí tức trên họ mạnh mẽ không hề thua kém so với Thanh Hà đều là Nguyên Anh cường giả.

Hắn gật đầu quay đầu lại nói với mọi người:

- nam nhân Trúc Gia trang trở về đi.

Mọi người nghe lệnh liền lùi trở về cùng với Trúc Thanh đứng ra phía sau sau Đại Bàng và Tráng Hán, nhìn đám người địch nhân mà lòng có chút hả dạ nhẹ nhõm trong lòng, vì vốn ôm tư tưởng phải chết nhưng lúc này không cần nữa thì có ai muốn chết.

Người lục lâm bang cũng bất giác lùi về sau, uy áp cường đại này trong ấn tượng của chúng giống như khi đối diện với Bảng Chủ cùng với mấy vị Phó Bảng Chủ, thậm chí còn cường đại hơn khiến chúng không dám làm ra phản kháng.

Gióng đưa tay chỉ về phía đám người Lục Lâm Bang nói:

- Ba ngươi lên hết tất cả những người này đi, nhớ bắt sống tên đầu sỏ cho ta.

Thạch Sanh nhìn về năm trăm người thấy này nói với Gióng:

- Công tử mấy người này mình ta là đủ rồi.

Gióng gật đầu, Nguyên Anh kỳ đối đầu với một đám này thì đúng là quá dễ dàng, với lại cũng muốn xem Thạch Sanh chiến đâu như thế nào. Còn hai con hạ cấp thần thú thì điềm nhiên không phản đối, không dám phản đối đùa à tên này ngày xưa từng giết mình một lần đấy.

Thạch Sanh nhận được sự đồng ý thì đằng không trên tay xuất hiện cây cung kim sắc lớn, một tay cầm đưa lên làm tư thế bắn tay kia đưa kéo dây cũng lên một mũi tiễn vàng đước tạo bằng kim linh lực xuất hiên, hắn làm động tác kéo rồi bắn thẳng lên trời cao.

Mũi tên ra mũi tên rời bay thẳng lên không rồi cắm thẳng xuống biến thành mấy trăm mũi tiễn nhỏ rơi xuống như mưa người lục lâm bang từng tên bị tên ghim gục xuống đất, chỉ còn lại tên cầm đầu còn đứng trên không trung run rẩy.

Thạch Sanh bay đến một tay nắm cổ hắn như xách một con gà con trở về phụng mệnh.

Gióng gật đầu hài lòng, người dân Trúc gia trang nhìn cả quá trình ngắn ngủi này choáng váng, cái này quá nhanh đi à nha, năm trăm người chỉ trong nháy mắt không một ai có thể chạy trốn, từng mũi tên như mang linh trí truy đuổi địch nhân.

Từng tiếng lòng thầm than hai chữ:

" Biến thái"

Thạch Sanh thả tên tù nhân xuống đất, rồi đứng trở về bên cạnh Gióng như một ngồi hộ vệ. Gióng gật đầu với hắn rồi hỏi tên đầu sỏ:

- chuyện ban nãy ngươi nói Nguyên Anh kỳ của chúng ta sắp bị giết là thế nào??

Tên này nghe thấy lòng sợ hãi không dám ngước nhìn thẳng lên mà cúi đầu run rẩy, nghe người hỏi mình lại là một tiểu hài tử, tuy hơi kỳ lạ nhưng vẫn sợ hãi dập đầu xin xỏ ngước lên nói:

- Mấy vị đại nhân tiểu nhân nói... Tiểu nhân nói chỉ xin tha mạng nhỏ của tiểu nhân.

Đại Bàng ánh mắt lấp loé nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

- cái đó còn xem ngươi có thể khiến chúng ta vừa lòng không??

Ánh mắt sắc bén như đâm thẳng vào tâm can khiến tên đầu sỏ rùng mình, mồ hôi ướt đẫm sống lưng, thành thật nói không dấu diếm một chút nào:

- dạ....dạ...vâng...

- Bang Chủ chúng ta cùng với mấy vị phó Bang Chủ vây nàng trong pháp trận ở hẻm Thiên Nhai, giờ này tiểu nhân cũng không biết tình trạng thế nào.

- Pháp trận này trước đây cũng đã được sử dụng vài lần, từng diệt sát không ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nên các vị cao tầng rất tự tin dù lần này là dị linh căn cường giả.

Gióng nghe vậy sự lo lắng xuất hiện trở lại toàn bảo, mấy Nguyên Anh mà lại có thêm pháp trận đối phó thì mẫu thân hẳn đang trong tình trạng nguy cấp rồi.

- Đi mang hắn theo dẫn đường.

Phân phó với Thạch Sanh, Gióng cùng đội ngũ nhanh chóng rời khỏi Trúc gia trang một đường xé gió mà đi, tình hình nguy cấp không thể chần chừ thêm nữa.

Nam nhân Trúc Trang nhìn theo bóng đám người khuất dần, lòng thầm mong mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, nếu Thành Hà mà sảy ra chuyện gì nữa thì họ mắc nợ giá đình nàng quá nhiều.

Mọi người nhìn nhau không ai mở lời cùng dọn dẹp chiến trường một cách sạch sẽ. Cả Trúc gia vui mừng vì chiến cuộc đã chấp dứt nhưng khi biết tình hình nguy hiểm của Thành Hà, thì không khí trở nên trầm lắng lại, ai ai cũng thấp thỏm lo âu chờ đợi Thành Hà bình yên trở về.