Edit + Beta: Hayin
"Mẫu thân, liệu người có thể để Vân Nhi dùng cơm cùng chúng ta được không? Nàng ấy đang mang thai, sợ là không thể nhịn đói được đâu ạ."
Thẩm lão thái thái liếc mắt nhìn Tô Tinh một cái, Tô Tinh lại làm như không có chuyện gì mà chỉ ăn cháo của mình.
"Mẫu thân, cứ yên tâm dùng bữa đi, trên bàn ăn thì đừng nói những chuyện làm mất khẩu vị nữa. Hồng Tụ, căn dặn nhà bếp đưa vài món cho cô nương mà tướng quân dẫn về ăn sáng đi."
Thẩm Giác nghe thấy những lời Tô Tinh nói thì sắc mặt không tốt lắm. Hắn buông đũa rồi thở dài: "Phu nhân, lần này ta đưa Vân Nhi về là để hy vọng có thể có nàng ấy một danh phận. Bây giờ trong bụng của nàng ấy chính là huyết mạch của Thẩm gia chúng ta đấy."
Tô Tinh nghe được lời này thì không thể cầm chắc đôi đũa trong tay nữa. Tuy miễn cưỡng mặt vẫn không đổi sắc: "Tướng quân, chàng thương xót cho nàng ta là chuyện tốt. Nhưng mà chàng đừng quên quy củ."
Mỗi người đều mang tâm sự riêng, bữa ăn sáng này cũng kết thúc không mấy vui vẻ.
Về đến phòng, Hồng Tụ đã nghe ngóng mọi chuyện rõ ràng. Cô nương Thẩm Giác đưa về tên Liễu Như Vân, con gái của một của một thợ rèn trong kinh thành. Bởi vì cha Liễu tinh thông về binh khí nên được chấp thuận cho đi theo quân đoàn. Liễu Như Vân cũng đi theo cha của nàng ta đến quân doanh vài lần. Hai người vụng trộm qua lại khi nào không ai biết, chỉ là trước khi Thẩm Giác xuất chinh lần này thì Liễu Như Vân đã lén lút trà trộn vào đoàn binh lính rồi đi theo.
Tô Tinh cười lạnh một tiếng: "Chàng ấy xuất chinh mới chỉ có bảy tháng, vậy mà lại có thể đưa một nữ tử mang thai trở về. Thẩm Giác, chàng thật sự không phụ lòng ta."
Một lúc sau, Thẩm Giác đến phòng Tô Tinh.
"Sao tướng quân lại qua đây?"
"Phu nhân, chuyện ta nói lúc sáng..."
"Tướng quân, chàng đến thật đúng lúc." Tô Tinh đứng lên, kéo Thẩm Giác đến bên bàn, mở sổ sách ra đẩy đến trước mặt Thẩm Giác: "Ta nghĩ biết tướng sĩ vất vả, thu nhập năm nay của cửa hàng cũng tốt. Bây giờ sắp tới Tết rồi, nếu như vẫn cấp cho tướng sĩ vải vóc may mặc và bạc như trước thì e là không đủ. Không bằng năm nay cho cha mẹ, vợ con của các tướng sĩ thêm ít đồ ăn với y phục, như vậy cũng coi như là chút tâm ý của chúng ta."
"Vài chuyện nhỏ nhặt này cứ làm theo ý phu nhân là được." Thẩm Giác ngừng một lúc: "Hôm nay ta đến tìm nàng là muốn nói về chuyện của Vân Nhi."
"Tướng quân muốn nói gì thì cứ nói."
"Vân Nhi cũng là cô nương của gia đình trong sạch, lại đi theo ta đã lâu...Hiện giờ...hiện giờ ta cũng có con rồi, ta muốn cho nàng ấy một danh phận."
"Chuyện danh phận này, kể ra cũng đơn giản thôi. Chúng ta đều là người nhà quan ngay thẳng, cho dù có muốn nạp thiếp thì cũng không thể thiếu sáu lễ bái đường. Nhưng mà cô nương Liễu gia tự nguyện không danh không phận mà theo tướng quân về phủ, chỉ sợ là nàng ta cũng không quan tâm đ ến những hư danh đó."
Thẩm Giác thở dài, quay quay về phía Tô Tinh: "Phu nhân, hôm nay ta nói chuyện với nàng không phải là để thương lượng. Phu nhân đồng ý cũng được, không đồng ý cũng vậy thôi. Ta nhất định phải cho Vân Nhi một danh phận. Ta không thể để cho con của ta sinh ra không danh không phận được. Đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi."
___
Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~