Kẻ đứng sau xuất hiện sớm hơn so với dự kiến một chút. Hai người còn chưa kịp rời khỏi phòng của Dương Công thì đã thấy một nhóm người nối đuôi nhau đi vào, bao vây hai người đến con kiến cũng không thể lọt qua.
"Lang đại nhân, lâu rồi không gặp nhỉ." Bạch Thư Mạch túm lấy cổ tay Tô Tinh, lặng lẽ kéo nàng ra phía sau mình để che chắn. Tô Tinh hơi sửng sốt, hơi ấm trên cổ tay khiến nàng cảm thấy an tâm hơn không ít.
"Bạch đại nhân, không phải lúc này nên ở Sơn Tây sao. Vi phạm thánh chỉ thế này sẽ bị chém đầu đấy."
"Ta nhớ mang máng là năm này trước Lang đại nhân bị ngã ngựa, song bị thương không thể đứng dậy cơ mà. Bây giờ ta thấy Lang đại nhân vẫn ổn đấy chứ."
"Bạch đại nhân, ngài và ta đều là người thông minh. Hôm nay ngài và Tô tiểu thư cùng xuất hiện ở đây, e là chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện tình tứ đâu. Nếu ngài có thể tạo điều kiện, vậy thì hai ngàn vạn lượng bạc trắng này, chúng ta mỗi người một nửa là êm đẹp rồi."
"Lang đại nhân xem trọng ta rồi. Đây là quan bạc đấy, làm sao mà Bạch mỗ dám có tâm tư đó chứ."
"Bạch đại nhân, hiện giờ ngoài cách hợp tác với ta thì ngài không còn con đường nào khác đâu. Tô tiểu thư đang độ như hoa như ngọc, dù sao thì cũng không thể để cô ấy chôn cùng ngài được đâu nhỉ."
"Lang đại nhân." Cuối cùng Tô Tinh đứng phía sau Bạch Thư Mạch cũng lên tiếng: "Lang đại nhân không tò mò vì sao ta lại xuất hiện ở đây sao?"
Lang Kinh liếc nhìn hai người một cái. Bạch Thư Mạch buông tay đang cầm cổ tay Tô Tinh ra, sau đó lại đổi thành Tô Tinh cầm tay Bạch Thư Mạch.
"Lang đại nhân, ca ca ta là ai, ngài biết rất rõ. Ngài cảm thấy với quyền thế hiện giờ của ca ca ta thì sẽ sẵn sàng đẩy muội muội của mình vào nguy hiểm sao."
"Hai người có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Bạch Thư Mạch cảm nhận được sự run rẩy phát ra trong lòng bàn tay mình nên nắm chặt tay Tô Tinh hơn: "Lang đại nhân chỉ cần biết rằng, một khi ta và Tô Tinh xảy ra chuyện, vậy thì chứng cứ chuyện Lang đại nhân tham ô sẽ được trình đến trước mặt Thánh Thượng. Dĩ nhiên, nếu Lang đại nhân không tin thì có thể thử, xem Tô đại nhân có vì ta và Tô Tinh mà gây khó dễ cho đại nhân hay không."
"Hiện giờ Tô Tuần đã ở xa ngàn dặm rồi thì có thể bức ép ta kiểu gì đây."
"Lang đại nhân yên tâm. Nếu tối nay bọn ta không thể sống sót rời khỏi đây, vậy thì ngày mai ngài nhất định sẽ nhìn thấy Tô đại nhân trong thành. Có điều không biết Lang đại nhân có nguyện ý dùng cả lớn bé trong nhà để đánh cược với Bạch mỗ hay không đây."
Lang Kinh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững của Bạch Thư Mạch, trong lòng như đánh trống. Hắn có biết về thủ đoạn của Tô Tuần. Tuy nói cười nhưng lại thầm dụng quân, trong lòng so đo rất nhiều chuyện. Mà Tô Tuần cũng chỉ có một muội muội là Tô Tinh này. Năm đó Tô Tinh bị người ta hạ độc, Tô Tuần thậm chí còn tập hợp các quần thần để diệt trừ hoàn toàn kẻ đầu độc.
Suy cho cùng Lang Kinh không dám mạo hiểm đến vậy, chỉ sai người trói hai người lại rồi nhốt vào địa lao, sau đó dẫn theo đám người vội vã đi điều tra tin tức của Tô Tuần.
Bị nhốt trong lao, thế nhưng Tô Tinh lại thở phào một hơi. Kẻ chủ mưu đứng sau là Lang Kinh, mặc dù nằm trong dự liệu nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý. Lần té ngựa này của Lang Kinh quả thật có hơi trùng hợp.
"Huynh liên lạc với ca ca ta thật à?"
"Những lời mà ta nói với hắn, tuy không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có ba phần là thật. Bất luận việc này có thành hay không thì ta đều phải chạy ra ngoài thành để tụ họp với ca ca cô. Nếu sau ba ngày mà ta vẫn không xuất hiện, vậy thì ca của cô nhất định phải cấp báo lại với Thánh Thượng. Bạc cứu tế bị mất trộm, ta và ngài ấy đều không thể gánh vác nổi."
"Nhưng bây giờ huynh đã thành con thú bị mắc kẹt, hẳn là lúc này quân lính của Lang đại nhân đã âm thầm ra ngoài để thám thính thực hư rồi. Ta cũng không nghĩ những gì huynh nói có thể khiến hắn lo sợ."
"Ban đầu ta không định làm vậy đâu." Bạch Thư Mạch đứng dậy phủi phủi bụi dính trên người: "Lang Kinh cũng xem thường ta quá đấy, nơi rộng thế này mà ngay cả hai tên thủ vệ cũng không có."
"Cửa ở đây đã bị khoá rồi. Mặc dù huynh có võ công cao cường nhưng không có chìa khoá thì cũng không thể rời khỏi đây được đâu."
Bạch Thư Mạch lấy một sợi dây thép dài và mảnh mang theo trên người ra, ghé vào song chắn nhà lao để nghe tiếng dây thép thọc vào ổ khoá.
Tô Tinh thấy hành động của hắn thì thấy hơi buồn cười: "Bạch Thư Mạch, huynh nghĩ mình là thợ sửa khoá sao?"
"Cạch" một cái, khoá trên cửa theo âm thanh đó mà mở ra. Bạch Thư Mạch đẩy nhẹ, cả ổ khóa và dây xích đều rơi xuống.
"Sao huynh làm được thế?"
Bạch Thư Mạch chỉ chỉ ổ khoá trên mặt đất: "Mười tuổi là ta đã có thể mở được cái thứ này rồi. Khi ta còn nhỏ thỉnh thoảng có nhìn thấy thợ khoá mở ổ khoá, thấy thú vị nên đã lẻn ra chợ bái thợ khoá làm sư phụ. Người nọ cũng cực kỳ nhiệt tình, đã truyền thụ tất cả kỹ thuật mở khoá lại cho ta. Sau đó vì muốn thử nghiệm nên ta đã bẻ khoá tất cả các ổ khoá trong nhà ra. Cho đến một lần ta mở hộp trang sức của mẹ ta thì phát hiện ra thư tình của cha viết, sau đó ông cầm gậy dạy dỗ ta một trận rồi mới bình tĩnh lại.
"Cha huynh hung dữ quá."
"Ông ấy cũng không hung dữ gì đâu, nhưng chỉ hay giảng đạo lý với ta thôi. Nói thiếu niên Bạch gia bọn ta học cái kỹ năng lén lút cạy khoá này để làm gì cơ chứ, phàm là những thứ muốn nhìn thấy thì dù thế nào đi nữa cũng phải giành lấy một cách quang minh chính đại. Dĩ nhiên, nếu ta thật sự muốn cướp thứ gì đó thì e là cha ta sẽ cầm gậy đuổi đánh ta từ thành Đông đến thành Tây luôn mất. Chẳng qua khi đó còn nhỏ tuổi, ông ấy nói gì ta cũng tin hết nên mới an tâm đi theo ông ngoại học võ công."
"Gia phong Bạch gia quả thật rất tốt."
Vài câu tán gẫu tuy giúp nhẹ người hơn không ít nhưng chung quy hai người vẫn đang ở trong nhà lao, thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận hơn chút. Lúc này đang là chiều tối, địa lao này cũng không có ánh đèn nào, đúng thật là có hơi khó đi. Từ khi bước ra khỏi cửa thì Bạch Thư Mạch vẫn luôn kéo Tô Tinh rất chặt, bảo vệ nàng ở phía sau mình.
Hai người rời khỏi địa lao, lại phát hiện ra đây cũng không phải địa lao gì cả, chẳng qua chỉ là một cái sân gần nhà Dương Công. Khi hai người bị đưa đi thì bị bịt kín hai mắt, xe ngựa lại đi vòng vèo nên mới không thể ước tính được khoảng cách chính xác.
Sắc trời đã tối, hôm nay lại lăn lộn suốt cả một ngày, Bạch Thư Mạch đưa Tô Tinh về phủ rồi xoay người rời đi, không nói thêm một lời nào nữa.
Hồng Tụ vẫn chưa nghỉ ngơi. Hai hôm nay Tô Tinh đi sớm về muộn khiến em ấy rất lo lắng. Thấy Tô Tinh vẫn bình an đứng trước mặt mình thì lòng em ấy mới dịu xuống.
"Cuỗi cùng tiểu thư cũng về rồi, đã là canh hai rồi đó."
"Tẩu tẩu hỏi tới ta à?"
"Em chỉ bảo là người tới quán rượu nên thiếu phu nhân cũng không nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà tiểu thiếu gia cứ luôn làm ầm ĩ đòi gặp người, vừa mới được dỗ về ngủ xong."
Tô Tinh cực kỳ mệt mỏi, vừa mới thay y phục thì đã nằm thẳng xuống giường, tuỳ ý tháo dây cột tóc xuống rồi chui tọt vào ổ chăn.
"Tiểu thư ngâm chân trước rồi hẵng ngủ, sẽ thoải mái hơn chút đấy."
"Không được, ta quên mất vài chuyện." Mới vừa rồi Tô Tinh chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện. Nhanh chóng đi giày rồi phấn khích chạy ra ngoài, chỉ để lại Hồng Tụ Lục Tụ trong phòng với vẻ mặt ngơ ngác.
Tô Tinh cầm đèn lồng đi tới sân để quan bạc thêm lần nữa. Lúc này cửa viện vẫn chưa bị khoá lại, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở được cửa. Mọi thứ trong sân đều chìm trong yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng côn trùng đua nhau vang lên.
Tô Tinh đẩy cửa phòng rồi bước vào, bên trong vẫn bày biện y như đêm qua. Nàng không quá chú ý tới chỗ này mà lập tức đi đến chân tường phía tây, sau đó dùng sức đẩy. Quả nhiên bên cạnh mở ra một cánh cửa bí mật.
Bước vào cánh cửa bí mật là một căn phòng giống y hết với căn phòng ngoài kia, chỉ là trong này hẹp hơn chút.
"Ai?"
Tô Tinh không ngờ ở đây còn có người, rút dao găm trên người ra thủ trước ngực. Người bên trong xoay người lại, thế mà lại là Bạch Thư Mạch.
"Là huynh?" Tô Tinh thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm: "Thì ra huynh đã sớm phát hiện ra rồi."
"Trước cô một bước thôi."
"Quan bạc kia đâu?"
"Đã gửi ra ngoài thành trong đêm rồi. Sao cô biết quan bạc giấu ở chỗ này?"
"Ta vẫn luôn không thể hiểu được, rốt cuộc quan bạc bị chuyển ra ngoài như thế nào. Mà hôm qua lúc ta bước vào phòng thì lại cảm thấy chỗ này không đúng lắm. Mãi đến khi vừa nãy thì cuối cùng ta cũng ngẫm ra. Lúc chúng ta ngồi ở toà lầu ven sông thì nhìn rõ được khoảng sân rất rộng rãi, nhưng tại sao sau khi vào nhà chúng ta mới nhận ra căn nhà này chỉ chứa được năm rương quan bạc? Bởi vậy ta ngẫm nghĩ, không lẽ có mật thất nào đó đã chiếm mất diện tích của sân rồi sao. Rồi sau đó ta lại nhớ đến vết bánh xe ngoài cửa. Cỗ xe ngựa để lại hai đường theo hai hướng khác nhau, có điều một cái sâu và rộng, cái còn lại nông và hẹp. Điều này chứng tỏ khi tới trên xe ngựa đã chở vật nặng mà khi rời đi đã không còn nữa. Vậy thì cách giải thích duy nhất là quan bạc vẫn chưa từng rời khỏi sân."
"Đúng như lời cô nói, quan bạc chưa hề rời khỏi sân, chẳng qua đã bị người khác khiêng vào trong mật thất thôi."
"Huynh đã sớm biết là Lang đại nhân đang thử huynh sao?"
"Lúc sáng sớm vẫn chỉ là nghi ngờ, cho nên ta mới cố tình dẫn cô tới Phong Nguyệt Lâu để tìm Dương Công, hơn nữa còn cố ý nói với cô là con dấu kia có thêm một nét. Thật ra ta đâu có để tâm nhiều đến vậy, chẳng qua ta thấy con dấu trên mảnh giấy hơi khác lạ nên mới thuận miệng bịa chuyện thôi. Tuy ta về thành để bí mật hành sự, nhưng dù sao cũng phải đi qua cổng thành làm kinh động đến người khác. Nếu những kẻ đứng sau thật sự có ý đồ thì chắc chắn sẽ phái người theo sát ta. Ta cố tình gây ra nhiều động tĩnh cũng chỉ để ép hắn phải ra mặt thôi."
"Tiếc thật đấy, vất vả lắm mới phá vỡ được cục diện này, thế nhưng lại phát hiện ra mình cũng chỉ là người bị thao túng mà thôi."
"Cô cũng nhìn ra rồi."
Hai người đã rời khỏi phòng, ngồi trong sân viện ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
"Ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra. Lúc ở trong Phong Nguyệt Lâu, bạc mà Dương Công để lại có một miếng được khắc tư ấn của quốc khố. Trước đó ca ca cô cũng từng nói với ta, năm nay Thánh Thượng sẽ lập kho bạc mới, trong cung đã thống nhất dùng một con dấu để lưu hành. Nhưng mà lô bạc này vẫn chưa được lưu thông trên thị trường, chỉ trong cung mới có. Trong tay Dương Công cầm quan bạc trong cung, vậy thì người lén lút giao dịch với ông ta là người trong cung. Có thể chỉ thị người trong cung bịa đặt, lại sai Lang đại nhân diễn trò thử người, nhìn cả triều đình thì cũng chỉ có duy nhất Thánh Thượng thôi. Hiện giờ triều đình không ổn định, chính là thời điểm thích hợp để dùng người. Ngươi không có căn cơ, không biết từ đâu nhảy ra rồi lại châm biếm thời thế, đưa ra được chính sách mới, dùng một phương pháp mới. Mọi thế lực đều đang ngo ngoe rục rịch muốn lôi kéo ngươi. Lòng ngươi có trung hay không, giờ phút chỉ có Thánh Thượng là quan tâm nhất mà thôi."
"Mặc dù huynh không ở triều nhưng lại nắm rõ mọi chuyện trên triều trong lòng bàn tay."
"Xưa nay nữ nử không bàn việc nước, hiện giờ ta nói những lời này với cô thì đã là vô cùng bất kính rồi. Lang đại nhân cũng coi như thanh liêm, Thánh Thượng uỷ thác một vị quan trong sạch diễn vai tham quan thì cũng khiến ngài ấy khó xử lắm. Nếu thật sự làm tham quan thì tại sao lại chỉ tham ô hai vạn lượng bạc được, lại còn muốn chia cho ta nữa chứ. Nếu Lang đại nhân thật sự thấy tiền là sáng mắt làm chuyện tham ô, vậy e là chúng ta đã trở thành linh hồn dưới kiếm rồi. Thế cục này không thể gọi là tinh vi được, nếu không thì làm sao ta và cô có thể tìm ra nơi ở của Dương Công suôn sẻ như vậy chứ. Thánh Thượng một mặt sai Lang đại nhân đến thử ta có dị tâm hay không, mặt khác cũng ôm tâm tư muốn thử năng lực của ta. Nếu trước ngày mai ta không tra ra tung tích của quan bạc thì không thể thông qua được bài kiểm tra của ngài ấy."
"Bạch Thư Mạch?"
"Ừm."
"Đã là kẻ bề tôi thì phải hiểu được cách giấu tài." Tô Tinh nhìn Bạch Thư Mạch: "Ta kể chuyện xưa cho huynh nghe nhé. Triều đại trước có một sĩ tử có thể xứng với mấy chữ "tài sắc vô song", trong năm năm đã thăng liền ba cấp. Chỉ là mũi nhọn quá sắc mà không biết tiết chế, sau đó lại bị kết trọng tội bất kính rồi đuổi ra khỏi cung, cả đời không được phép dự thi, dần trở nên mờ nhạt trong biển người."
"Có vài người chí ở triều đình, Bạch mỗ không tranh công danh. Ta đã làm rất nhiều chuyện tốt, cũng gặp phải rất nhiều rắc rối. Có điều triều đình này, quả thật phức tạp hơn tất cả những nơi mà ta từng đến. Bầy trời đêm nay thật đẹp, tiếc là thiếu một bầu rượu ngon, nếu không thì ta đã có thể trò chuyện xuyên đêm cùng Tô tiểu thư rồi."
Ánh trăng trong ngần chiếu xuống, lúc này Tô Tinh đã trở lại với dáng vẻ nữ tử. Một mái tóc đen bóng mượt rũ xuống hai vai, ánh trăng chiếu xuống lại càng thêm vẻ tuyệt mỹ không gì sánh được.
Hai người trò chuyện suốt cả đêm, đợi đến khi ánh bình minh ló dạng thì mới rời khỏi sân. Bạch Thư Mạch tìm một con ngựa nhanh nhẹn để chuẩn bị rời khỏi thành. Hôm nay đã là ngày thứ ba, hiện giờ Tô Tuần vẫn đang chờ y ở thôn Thất Tinh cách đây hai mươi dặm, y không thể trì hoãn thêm nữa.
Tô Tinh đến cửa thành tiễn y. Bạch Thư Mạch nắm chặt dây cương vài lần muốn xuất phát, nhưng cứ mãi ngoái đầu lại chưa muốn rời đi.
"Có phải huynh còn chuyện muốn nói phải không?"
"Cô...cô chờ ta trở về nhé."
Bạch Thư Mạch để lại một câu không đầu không đuôi, Tô Tinh cũng không hiểu là có ý gì, thuận miệng đáp lại: "Đương nhiên là ta sẽ chờ ở đây."
Bạch Thư Mạch lại rất hài lòng với đáp án này, thúc ngựa rời khỏi thành, một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.